Ta
dù chẳng một lần duyên gặp gỡ
Lòng
cô miên nên thầm nén u sầu
Thơ
một túi ta dốc tràn lai láng
Đêm
mơ nào giao cảm nỗi niềm nhau...
Khung
lá khép thì thào va cửa sổ
Gió
giao hòa trang giấy trắng hồn ai
Ta
ngàn năm lạc lòng ươm trần thế
Nợ
tình nhau ngơ ngác bóng đổ dài!
Tình
là mơ bay giữa hồn bể khổ
Lòng
chơi vơi trôi giạt nỗi bến bờ
Bóng
hoa đăng thẫn thờ chào xuân muộn
Ôm
một trời sương khói ảo vọng xưa...
Ta
tìm nhau dẫu ngàn trùng xa cách
Ta
đợi nhau một chút mộng u hoài
Trăng
giàu có thả tơ vàng khắp lối
Ta
nghèo nàn ôm hồn rỗng thương vay.
Đừng
cạn nữa chén rượu sầu nhân thế
Đời
ta đau thêm cay đắng làm gì
Thay
giường bệnh ta làm công viên hẹn
Cuộc
bạn bè cơn tử biệt sinh ly!
Thôi
cạn nhé cùng nhau tuần nước lọc
Nhạt
môi mềm nhưng lòng chẳng nhạt đâu
Đời
nhân ái vốn ủi an hồn lẻ
Trời
mênh mang trăn trở nỗi thơ nào...
Ta
tìm bóng hay tìm hình nhau nhỉ,
Mà
rưng rưng một chút nợ giao tình
Trăm
ngọn nến lung linh vừa lịm tắt
Có
một làn khói mỏng của hồn anh?
Anh
giã biệt cõi đời đầy hư ảnh
Đã
no say cuộc nhân thế đọa đày
Thơ
là chuỗi mơ màng hương hoa ngát
Nâng
hồn anh bao thuở khói sương bay!
Lâm Tẻn Cuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét