Xin
đừng mơ thoáng gió xuân
Thuở
trăng mười sáu bến sông năm nào
Bởi
sương đã rụng bên cầu
Ngày
xa xưa ấy mộng sầu chơ vơ!
Xin
đừng say thoáng hạ mơ
Thời
hoa phượng vĩ ngẩn ngơ bao niềm
Với
trang lưu bút đượm tình
Bướm
hoa một thuở tóc huyền chiều buông…
Xin
đừng vay chút thu buồn
Ép
mùa lá rụng úa hồn mộng xưa
Sầu
mưa giăng trắng đôi bờ
Tìm
nhau âu chỉ lụy đò mà thôi!
Xin
đừng nhắc nỗi bùi ngùi
Gợi
bao niềm nhớ rã rời trong tim
Bởi
đông lạnh giá muộn phiền
Từ
em xa phố tôi nhìn mây bay…
Lâm Tẻn Cuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét