Anh
từ biệt bóng đời vật vã
Trút
hơi buồn mệt lả nguồn cơn
Lối
thơ nẻo bước dập dồn
Có
đưa anh tới cội nguồn nào không?
Mà
hồn thơ anh luôn trăn trở
Nỗi
đau đời cứ ủ trong tim
Bạc
lòng ai thấu nổi nênh
Cho
anh đi suốt mọi miền cỏ hoa…
Tiếng
như xé lụa là cõi tạm
Dấu
đam mê thanh đạm mặc đời
Đường
thơ bao thuở rong chơi
Đành
sao anh lại buông xuôi thế nào!
Chốn
bạn cũ lòng đau như cắt
Cõi
âm dương xa mặt thắt lòng
Thơ
dàn trải nỗi mông lung
Anh
đi có thấu một vòng tử sinh?
Nén
dư lệ thôi đành giã biệt
Cõi
thơ nào da diết mình anh
Khói
hương lan tỏa tâm linh
Hạt
gieo cát bụi thơ tiềm hư không!
Lâm Tẻn Cuôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét