Biển
đã lặng nhưng đời chẳng lặng
Bão
qua rồi đời bỗng tang thương
Tôi
chợt nhìn bộn bề cửa sóng
Những
mảnh đời góp trận bão lòng…
Mẹ
trông con thẫn thờ mắt lệ
Vợ
khóc chồng tơi tả tấm thân
Đất
quê ta rừng vàng biển bạc
Sao
cuộc đời lam lũ ngư nhân?
“Con
khản giọng gào cha thảm thiết
Mẹ
tìm con chiếu đất màn trời”
Bao
nhiêu hỡi, xương tàn phiêu dạt
Mảnh
linh hồn vất vưởng sóng khơi!
Xin
còn phút nghẹn ngào mặc niệm
Xin
nhường cơm xẻ áo tình người
Ta
đang đứng giữa trời giông bão
Trận
bão lòng đau xót không nguôi…
Làng
vạn chài phận người lận đận
Kiếp
đàn bà gánh nặng áo cơm
Thiên
tai dẫu qua rồi còn đó
Những
mảnh đời tan tác não lòng.
Vợ
trông chồng đêm dài quạnh vắng
Mẹ
già ho húng hắng tàn canh
Những
người đi nợ đời bỏ lại
Lâm Tẻn Cuôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét