Nguyệt
ơi,
Nguyệt! Anh phận hèn quá
đỗi
Đời
long đong anh có ước gì đâu
Nghe
em gợi chợt lòng anh sóng gợn
Dù
bao năm anh gói mộng u sầu!
Sao
em lại đòi đẩy anh cuối dốc
Cho
hồn anh xao động chút niềm riêng
Đời
vốn thế anh tìm quên thực tại
Để
bây giờ ngơ ngác nỗi niềm em.
Em
tưởng tượng nếu đẩy anh phía trước
Em
nhích gần sẽ đẩy anh lùi xa
Và
cứ thế anh nhìn em lặng lẽ
Với
muôn trùng khoảng cách ở quanh ta…
Đẩy
phía trái anh sẽ xoay vòng mãi
Lực
ly tâm đâu thể hút ta vào
Ta
song hành trên vòng tròn vô định
Chóng
mặt rồi anh biết tựa vào đâu!
Đẩy
bên phải ta xoay chiều kim ngược
Dòng
thời gian quay lại tuổi mơ hồng
Anh
phế nhân còn em hồn xuân sắc
Có
khi nào em ước đẩy anh không?
Nguyệt
ơi,
Nguyệt! Anh cuộc đời vốn
hỏng
Trời
sinh ra anh đã phận an bài
Vòng
xe lăn theo dòng đời xoay tít
Đã
mệt nhoài, cố bắt nhịp trần ai.
Anh
vô tình xin em đừng trách nhé,
Đừng
giận hờn, đừng thương xót gì anh
Cho
anh nghĩ còn em tay nắm tựa
Để
khi cần anh sẽ hướng về em!
Thôi
em hãy từ phía sau đẩy tới
Anh
nhìn lên dẫu khuất mặt ru buồn
Nhưng
vòng lăn xe lên hay xuống dốc
Sẽ
an lòng em mãi ở sau lưng.
Lâm Tẻn Cuôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét