Thứ Ba, 4 tháng 3, 2008

Về Lối Cũ

Về lối cũ nắng xuân dường đã nhạt
Tôi ngập ngừng bóng xế bước hoàng hôn
Em một thuở thiên đường xưa còn có
Bóng chân mây gỡ tóc rối bên lòng?

Về lối cũ gió đông dường hiu hắt
Trên đường xưa bóng đổ nhớ quanh quanh
Em lá cỏ sương mai xanh từ thuở
Tôi nhìn em bỡ ngỡ bước vô tình…

Tôi năm lẻ đò thương xa rời bến
Chở tình em mỏng mảnh dưới trăng thề
Nay trở lại nỗi niềm xưa canh cánh
Bóng chim chiều bỗng vút khỏi vòm tre!

Về lối cũ ngỡ ngàng xuân song cửa
Ai hong buồn chải tóc xõa hoàng hôn
Tôi lúng túng bên giàn hoa thiên lý
Vẩn vơ tìm trong nỗi nhớ mông lung…

LÂM TẺN CUÔI

Tình Xưa Đã Khép

Gió bay nghiêng trời gió bay
Nhớ em cõi hồn lảo đảo
Phương xa em cùng sắc áo
Giũ sạch bụi tình tôi chưa?

Mây đen vần vũ bao giờ
Mà mưa như chưa từng có
Tôi ngồi vặn mình, trở gió
Nỗi buồn bám rễ trong tim.

Hình như giữa màn mưa nghiêng
Còn em một trời tóc rối
Tôi lần hoài từng sợi nối
Chiều xa dứt nỗi bồi hồi.

Tình xưa đã khép, chơi vơi…
Hoa rơi rã rời lá rụng
Chôn chân một hồn cát lún
Bập bùng gió thổi từng đêm!

LÂM TẺN CUÔI


Tình Thu

Chiều chầm chậm cho thu vàng đến nhé,
Mây lững lờ để hạ bước chân qua
Tôi, gốc phượng một thời xanh tán lá
Nhớ người xưa thương bóng nắng nhạt nhòa.

Em áo trắng thuở mưa buồn cúc tím
Tôi ngang nhà nghe chim hót niềm say
Thương ngõ vắng nỗi chiều hong tóc ướt
Bước lang thang xa vắng tháng năm dài.

Hoa đẹp lạ buổi nào em đến lớp
Nét duyên thầm xao xuyến gió mong manh
Tôi cánh lá trải đường mơ gót ngọc
Tuổi hồn nhiên em đếm bước vô tình…

Chiều chầm chậm cho thu đừng đánh mất
Chút tình ca ngày cũ nắng đong đưa
Cho tôi mãi suốt đời ru bóng nhớ
Rợp sân trường áo trắng dáng kiều xưa!

LÂM TẺN CUÔI

Tiếng Mưa Rơi

Tháng bảy mùa ngâu mưa rả rích
Chiều buồn nỗi nhớ thoáng lao xao
Mưa xuyên kẽ lá mang hơi lạnh
Ru chút hồn mơ cứ nhạt màu!

Tháng bảy còn đâu chiều chung bước
Tan trường áo trắng rợp trời thương
Gió xa khuất nẻo tình nhung nhớ
Lá úa hồn thu tím nỗi lòng?

Tiếng mưa xào xạc niềm chi nhỉ,
Mà bóng người xa mộng ngẩn ngơ
Mai tôi đến lớp, em còn có
Thả tóc dài hong tuổi dại khờ…

Tháng bảy mưa ngâu buồn chẳng tạnh
Niềm em trở gió thoáng giao mùa
Ai đó chờ mong mùa học mới
Chợt lòng run rẩy ướt hồn mưa!

LÂM TẺN CUÔI

Tiếng Hát Đêm

Bâng khuâng tiếng hát em say
Tôi ưu tư đứng bên này cuộc vui
Thầm thương nét tuổi đôi mươi
Đèn khuya hắt bóng tóc lơi mơ màng!

Miên man tuổi lỡ tần ngần
Dừng nghe tiếng hát thiên thần bay cao
Bổng trầm ngân tiếng ngọt ngào
Trời đêm bỗng lặng u sầu chợt tan.

Cuộc vui đến mấy cũng tàn
Hát đi em nỗi rỡ ràng tuổi say
Hát cho giọt nhớ nghiêng vai
Hát cho chắp cánh mộng đầy rồi thôi…

Về đi đêm đã khuya rồi
Về ru giấc ngủ rạng ngời tuổi mơ
Đừng say góc phố đèn mờ
Như thiêu thân đó bám bu ánh đèn!

LÂM TẺN CUÔI

Thoáng Mộng Trương Chi

Trời Cà Mau có còn mưa không em
Sao Đất Bạc tôi hồn man mác mãi
Chớm đông sang heo may buồn hây hẩy
Người xa người từ ấy dạ đăm đăm!

Mình đã từng một thuở vọng tri âm
Chung thoáng mộng mà ngỡ ngàng ngăn cách
Con đò xưa nối đôi bờ nguyệt bạch
Chở hồn mơ bảng lảng bóng xuân thì…

Khói sương nào bàng bạc thoáng Trương Chi
Vẳng tiếng sáo dặt dìu du dương cũ
Qua bao năm nâng niu niềm thương nhớ
Đừng giật mình vỡ chén ngọc lòng nhau?

Ta bây giờ cho đến tận mai sau
Niềm giao cảm cứ vẫn hương ngào ngạt
Em đừng ngại nỗi phù du chia cắt
Khi cuộc đời mãi đẹp tuổi đôi mươi.

Trời Bạc Liêu hối hả nhịp đời vui
Sao nỗi nhớ trong tôi buồn da diết
Thương Cà Mau với niềm xưa tha thiết
Chút ân tình đọng mãi giữa con tim!

Xuân sắp về nghe trăn trở từng đêm
Lòng canh cánh với em còn chút nợ
Nợ bút nghiên, nợ ân tình muôn thuở
Có bao giờ trả dứt được đâu em.

Trời Cà Mau bây giờ nắng đang lên
Tôi chưa đến nên dằn lòng quen -lạ
Bóng Mỵ Nương bao trăng rằm sương tỏa
Bến tiêu sầu ai khỏa nước sông Tương?

Tôi sẽ đến dù mai bóng chiều buông
Dù gió thoát mây tuôn hồn tóc lộng
Tôi - trái tim đất Bạc Liêu sầu muộn
Gởi tìm em một thoáng mộng Trương Chi!

LÂM TẺN CUÔI

Thị Xã Tôi Yêu

Thị xã mình còn sót lại cơn mưa
Nên gió cuốn một hồn tôi áo trắng
Ta trú mưa tình cờ bên hiên vắng
Không quen nhau sao tim rộn muôn chiều…

Thị xã mình ngõ phố chẳng bao nhiêu
Loanh quanh mãi lại thấy về bến cũ
Cổng nhà em lao xao hoa giấy đỏ
Sao im lìm khép mãi nỗi niềm tôi?

Thị xã mình hối hả nhịp đời vui
Dân xứ biển mặn mòi lòng hiếu khách
Tôi lang thang ngõ nhà em, tự trách
Cửa sổ lặng im chẳng mở bao giờ.

Thị xã mình có một lối nói thơ
Có xuất xứ một bài ca vọng cổ
Tôi lấp vấp giữa muôn chiều lá đổ
Cứ gọi thầm em yêu dấu Bạc Liêu!

LÂM TẺN CUÔI

Thăm Bạn Vùng Lũ

Lũ dữ lại về gợi xót đau
Đầu nguồn nước cuốn lắm âu sầu
Trẻ còn đi học thân đùa nước
Hay phải xa trường, bạn lưới câu!

Lũ dữ về rồi anh ở đâu
Gõ đầu trẻ mãi tóc phai màu
Thân gầy chống tó qua mùa lũ
Dò đục khơi trong mấy cạn sâu?

Xứ lũ mênh mang cái phận nghèo
Nhà sàn trống hoác gió trăng treo
Gió mưa phó mặc cho trời vậy
Vẫn sống ung dung với thủy triều…

Dẫu chẳng cao xa một ước mơ
Dân vùng vượt lũ đã an cư
Hay mùa nước nổi mênh mông đó
Vẫn kiếp lênh đênh nỗi bến bờ .

Lũ dữ lại về anh biết không
Bạn bè tứ xứ những chung lưng
Nối vòng tay lớn ngăn mùa dữ
Để bước trường xa đỡ chạnh lòng!

LÂM TẺN CUÔI

Tết Đã Về

Tết đã về em có nhớ không em
Thời thơ trẻ tìm nhau khoe áo mới
Tuổi hồn nhiên mắt nai nhìn xởi lởi
Phong lì xì đỏ thắm má ngây thơ!

Tết đã về em có nhớ khi xưa
Thời cắp sách ước mơ đầy bóng nắng
Tuổi chớm yêu với bao điều say đắm
Bạn bè ta tíu tít nỗi vui vầy…

Tết đã về em có nhớ niềm say
Mơ hạnh phúc đong đầy khi rời lớp
Hạt dưa cắn giòn tan bao mộng ước
Để bây giờ ta chợt ngỡ ngàng xuân!

Ta vào đời bươn chải cuộc long đong
Quanh năm tháng bận lòng cùng cơm áo
Dẫu quanh ta cháu con đầy hoài bão
Đầy lo toan quên cả bước xuân về.

Tết đã về em có thấy mỏi mê
Khi vắt cạn cho anh thời xuân sắc
Và cho con cả cuộc đời tất bật
Chợt soi gương tóc bạc xế ngang chiều?

Tết đã về anh càng thấy tin yêu
Dẫu bóng ngả hắt hiu niềm mộng cũ
Chậu mai vàng tưới đêm qua lại nở
Chợt nghe lòng cháy đỏ nỗi niềm xưa...

LÂM TẺN CUÔI

Quỳnh Châu

Đêm tàn quán vắng trăng đầy
Gặp em cô bé tóc dài dễ thương
Bên tôi tỏ chút nỗi lòng
Đời em như nhánh đòng đòng đẫm hương!

Xa xăm ánh mắt vương buồn
Quê nhà một kiếp long đong phận nghèo
Ít nhiều ước mộng chắt chiu
Bước quê chập chững phố chiều phồn hoa…

Đêm nằm nhớ mẹ thương cha
Lệ thầm xót nỗi xa nhà vắng em
Ngỡ đời gấm lụa hoa tiên
Bẽ bàng thay một cánh chim lẻ bầy!

Em thưa dừng tạm chốn này
Đỡ đần cha mẹ nuôi bầy em thơ
Mai kia đời bước sang bờ
Lòng em hương ngát hoa mơ rạng ngời…

Ánh trăng khuất ngọn cây rồi
Nửa em sáng tối lòng tôi bộn bề
Lối khuya lặng lẽ tôi về
Lời Quỳnh Châu mãi thầm thì bên tai.

LÂM TẺN CUÔI

Ơn Thầy

Lớp học chăm chú lặng im
Thầy nghiêm trang trên bục giảng
Từng dòng ghi đầy vở trắng
Lời thầy ấm áp thân thương.

Thầy ươm kiến thức học đường
Cho mầm xanh đơm hoa trái
Dìu từng bước chân vụng dại
Mai này tung cánh trời cao…

Hôm nay tới trường nao nao
Tôi dường cánh đồng hương cốm
Gió mơn man từng lá nỏn
Đón lời chăm bón thầy gieo.

Từng ngày đến lớp thân yêu
Như đồng phì nhiêu đón nắng
Mai mùa thơm hương gạo trắng
Ơn thầy sâu lắng hồn tôi.

LÂM TẺN CUÔI

Nơi Tôi Ở

Nơi tôi ở không líu lo chim hót
Không hoa thơm, cỏ lạ, bướm ong say…
Nơi tôi ở đất khô cằn cỏ úa
Nắng kinh người, gió mát chẳng về đây.

Nhưng tôi vẫn có đôi vầng trăng mộng
Dẫu vỡ tan tành cũng hóa thành sao (!?)
Đêm tôi dẫu có hồn sầu chất ngất
Mộng giăng giăng không một thoáng ngọt ngào.

Nơi tôi ở hồn mơ đầy khắp lối
Dù chẳng hề nở trọn nụ tầm xuân
Nơi tôi ở hồn rưng rưng nỗi nhớ
Đã đau thương, đã giăng mắc u buồn!

Nhưng tôi vẫn có trái tim say đắm
Yêu lỡ làng vẫn giữ mãi trong tim
Một người xa, thêm người xa tôi nữa
Vẫn nghiêng hồn ảo ảnh bóng tình em.

LÂM TẺN CUÔI

Người Về

Người về như bụi mỏng
Phủ trắng triền hoa xưa
Cúc vàng mâm xôi nở
Tình xưa đâu vàng mơ?

Ta về không bóng nhạn
Chập chờn cánh cò quê
Tre nghiêng bờ ao cũ
Áo giũ lộng tóc thề!

Mây buồn trăng cố xứ
Gió dỗi bước tình xa
Mưa buồn giăng mắc võng
Nắng thương chùng ngày qua..

Người về quanh ngõ vắng
Tiếng ve ngỡ ngàng tai
Trưa xưa ngàn đọt nắng
Phượng bây giờ tình phai!


LÂM TẺN CUÔI

Người Đón Bão

Mẹ ơi! cha con đâu?
Biển thét gào cuồng nộ
Ôm con lòng nức nở
Cha về sau sóng kia!

Gió mưa cứ não nề
Mẹ bồng con ngóng đợi
Chấm đen mờ sương khói
Cha con khoang cá đầy…

Mái lá chợt tốc bay
Mẹ màn trời chiếu đất
Che con hồn lặng ngắt
Mắt dõi cuồng phong ba.

Cha con ngoài khơi xa
Nhẹ tênh thuyền lướt sóng
Biển quê ta tình đượm
Dang tay dìu nhau đi…

Mưa rát lòng tái tê
Gió cuồng xoay rin rít
Nghe lịm từng thớ thịt
Mịt mùng sóng bặt tăm!

Tiếng con gào thương tâm
Ghì chặt con mẹ đón
Vang vang ngàn tiếng sóng
Mẹ ơi! cha con đâu?

LÂM TẺN CUÔI

Ngược Chiều Nỗi Nhớ

Em đã qua rồi mùa học cũ
Hè về trống vắng nỗi chia ly…
Ngược chiều nỗi nhớ tôi tìm lại
Những dấu chân quen nhạt lối về.

Cổng khép sân trường nay quạnh quẽ
Phượng hồng rũ cánh nắng rưng rưng
Tuổi thơ tôi ở nơi đâu nhỉ?
Mà mái trường rêu ủ kín hồn.

Còn đâu những buổi ta đùa nghịch
Bắt dế chuyền tay vui ríu ran
Me keo chát lưỡi giờ tan học
Chát mãi hồn tôi nỗi bẽ bàng…

Tôi vì cuộc sống nên thôi học
Em lớn dần lên trong ước mơ
Bạn cũ đôi lần khi thoảng gặp
Tóc dài bay rối cả vần thơ!

LÂM TẺN CUÔI

Ngày Về

Tôi về giữa nắng đồng khô cháy
Hát nỗi niềm xưa gió hú dài
Bóng con sông nhỏ thời thương nhớ
Hàng dừa chấp chới tóc mơ bay.

Lá khỏa lời xưa ai lỡ hẹn
Bụi mù cuống quýt trắng hoa lau
Cỏ may vướng áo mười năm lẻ
Mái lá chiều mây có nhạt màu?

Ngõ xanh khóm trúc dường như lạ
Lối cũ đâu còn quanh quẩn say
Em xưa áo trắng qua sông cạn
Ngày về nhặt chút gió mây bay…

Tôi về bước hẫng vào hương cỏ
Ai góp giùm tôi nỗi mộng hoài
Cho đồng nắng lóa bao vàng úa
Một thoáng bụi hồng trên cánh tay.

LÂM TẺN CUÔI

Nắng Bạc Liêu

Tôi hướng về phía biển đón bình minh
Sương buổi sáng mát lòng hoa cỏ lạ
Dọc phố xá đầy cây cao bóng cả
Nắng lên rồi trên phố cổ Bạc Liêu.

Sóng rì rào trong tâm thức chắt chiu
Khơi nguồn chảy xuôi bao chiều sông hát
Nhịp quay chèo câu hò xưa lẩn khuất
Thấm hồn ta chân chất thuở cha anh…

Thấm vào ta mạch đất hướng tâm linh
Mang hành trang hồn thiêng thời khai phá
Giọt phù sa lắng sâu niềm vay trả
Chút ơn đời ai khỏa giữa niềm say

Bóng mơ nào trong áo trắng tung bay
Bạc Liêu ơi, lại một ngày phố trẻ
Hồn nắng sớm có gì xôn xao thế
Mà hoa thơm em cứ nở sáng bừng!

Có gì đâu giữa nhịp sống đời thường
Thơ vẫn hát và nhạc buồn vẫn dạo
Cuộc tình đời dù thế nhân chao đảo
Vẫn còn em chút hoài bão Bạc Liêu.

Vẫn còn em một thoáng gió hiu hiu
Trăng xõa tóc mỹ miều đêm cổ tích
Tôi đau buốt trái tim thời tinh nghịch
Để sông trăng chảy mãi đến bao giờ?

Ôi, một hồn hoa nắng giữa ban trưa
Nắng Bạc Liêu lửng lơ niềm say cũ
Tình vẫn thắm và hoa xuân vẫn nở
Sá gì đâu chút bóng gợn mây buồn!

Tôi vẫn đi giữa cuộc sống đời thường
Vẫn thở sâu mạch nguồn hồn thiêng đó
Mùa hoa trái Bạc Liêu mai nở rộ
Có tôi về chia sẻ chút niềm tin.

LÂM TẺN CUÔI

Mai Vàng

Mai vàng lả ngọn bên thềm
Đông thầm se se gió chướng
Em xưa cõi lòng độ lượng
Tình phai trên sóng bạc đầu!

Con sông bồi lở lòng nhau
Bến xưa sương mù phủ kín
Đò xưa một hồn bịn rịn
Chiều xa mây trắng lưng trời…

Tôi mang nỗi lòng chơi vơi
Chắt chiu mai vàng từ độ
Mạn đò tan lời sóng vỗ
Nến khuya thắp sáng muộn phiền.

Còn đâu tuổi mộng tình nghiêng
Trượt dài theo triền dốc thoải
Giật mình khi nhìn ngoảnh lại
Nghe rưng rưng mãi mai vàng…

LÂM TẺN CUÔI

Lối Mưa Cũ

Lối mưa cũ chân bùn nghe nặng trĩu
Tôi về đây dưới bóng rặng trâm bầu
Tìm thoáng mộng em đò chiều khuất bóng
Sóng bạc đầu ngơ ngác nỗi lòng nhau.

Em nơi đâu hỡi mây sầu viễn xứ
Bến chiều xưa dấu cỏ quyện chân trần
Nhớ một thuở cõi lòng ai dọn mãi
Đón bước người thương nhớ cứ bâng khuâng …


Vẫn còn đây con kinh bao bồi lỡ
Vẫn còn đây nỗi bỡ ngỡ mong chờ
Trong tiềm thức một thời vang tiếng súng
Cô lái đò đưa huyền thoại vào mơ…

Tôi về đây tìm người xưa khuất lấp
Em còn không ở giữa cuộc đời này
Tóc điểm bạc hay giờ đang an nghỉ
Chiều gió buồn da diết khỏa hàng cây!

LÂM TẺN CUÔI

Lễ Giáo

Em ngồi ôm khạp da bò
Ủ thơm ruột mắm lóc vừa thính xong
Mắt răm ngó ánh chiều hôm
Hỏi thăm nội có còn trông bóng đò…

Chị từ xa bến ngây thơ
Gió xa biền biệt nắng trưa rưng lòng
Lục bình tím ngát triền sông
Phủ tôi xanh suốt mấy vồng rau lang.

Dăm năm gió trách mưa thầm
Con sông tuổi nhỏ sủi tăm phận người
Gặp em nghiêng một góc nồi
Ấp a, ấp úng khoảng trời riêng chung…

Nắng Ba táp ngọn gia phong
Má phe phẩy quạt mút vòng hiên xưa
Tôi tìm lưng gáo nước mưa
Uống cho mát ruột mà thưa thốt lời.

Chị tôi năm ấy… Chị tôi…
Xuồng ngang ghe dọc giờ thôi mái dầm
Làng xưa hoa trổ nắng vàng
Sóng xưa tiếng máy rộn ràng đổi thay…

Nội buồn dứt ruột chị Hai
Tôi - em buồn nỗi thương hoài lắt lay
Ba cầm tĩn rượu rót hoài
Mà chưa thấy má miệng nhai trầu vàng!

LÂM TẺN CUÔI

Lá Đủng Đỉnh

Đủng đỉnh em đi áo trắng tà
Bao năm đèn sách bước trường xa
Em qua thả tóc dài như gió
Tôi đứng bên thềm nhung nhớ xa…

Đủng đỉnh sân trường lá vẫn xanh
Trái say rụng xuống nỗi mơ tình
Câm nín lòng tôi không dám ngỏ
Vô tình em cứ mãi làm duyên.

Ai khéo gợi chi cánh lá buồn
Ru tình câm lặng cứ thong dong
Dẫu cuồng mộng ước chiều say lá
Em vẫn hồn nhiên bên bến sông!

Đủng đỉnh mùa em đi lấy chồng
Tôi về đốn lá kết giàn bông
Đưa em bước nhỏ sang làng khác
Có biết tôi thầm thương nhớ không?

LÂM TẺN CUÔI

Khúc Niệm Xưa

Có một chiều tôi chợt ghé vườn xưa
Thăm ngõ cũ ngợp hồn thời thơ ấu
Hoa vẫn tươi nơi quê em Ngồ Ố
Mà nắng phai lẳng lặng xế ngang đầu!

Xưa em về Hoành Tấu đón mưa mau
Bên đồng muối bạc màu ươm sò huyết
Bỏ đêm trăng tiếng chèo khua kẽo kẹt
Bỏ vườn trăng thuở áo trắng mơ màng…

Để bên lòng nỗi nhớ cứ miên man
Hoa lá cũ ngỡ ngàng từng đêm mộng
Tóc thề xưa có còn say gió lộng
Áo cơm nào chợt khuyết bóng tình đau!

Mình đã từng chờ nước lớn canh thâu
Mùa rau ngổ chở đêm về Trà Khứa
Nhịp quay chèo đẩy đưa hồn bỡ ngỡ
Chợt hừng đông cười vỡ nắng ban mai.

Cho bây giờ hoài vọng bóng mơ phai
Đêm Trà Kha nằm nghe đầy sóng vỗ
Có còn không nét nhìn xưa lá đổ
Mà sao khuya lấp lánh mắt em buồn!

Giọt sầu nào em nép bóng gia phong
Cho mai vàng bao xuân buồn ảm đạm
Gió dạt dào mơn man hồn Buổi Cáng
Ai chiều chiều hát lại khúc niệm xưa?

Chợt một lần thoáng gặp bóng mây thưa
Hồn gió cuốn ngẩn ngơ trời bối rối
Nhãn Xoa Bích ngọt đầu môi chót lưỡi
Có ngọt lòng “người ấy” của em không …

Cứ mỗi lần con sóng tấp sang sông
Tôi lặng ngắm chân cầu tung bọt nước
Cầu Chệt Niêu một thời say hẹn ước
Để mây bồng gió buốt thoáng Bạc Liêu!

LÂM TẺN CUÔI

Không Đề

Em có còn khua bên bến sông
Nhịp dầm đưa đón tuổi mơ hồng
Thuở bước chung trường say áo trắng
Mỗi chiều tan học nắng rưng rưng!

Em có còn đi qua lối mơ
Có trăng mười sáu thuở mong chờ
Bắt con dế nhỏ trong tiềm thức
Hát nỉ non lòng mộng ước xưa?

Tôi bước xa quê hẹn nẻo về
Bóng chiều xa vắng cứ đê mê
Bao năm đếm lá vàng hiu hắt
Nhớ gió trời xa lộng tóc thề…

Em có còn vun bên gốc mai
Nụ vàng năm cũ bóng hao gầy
Từ tôi gió táp thuyền trôi giạt
Chưa dịp quay về thơm tóc bay!

LÂM TẺN CUÔI


Hương Cốm

Bạc Liêu bây giờ chiều hay mưa
Đường mơ hun hút gió không mùa
Tôi về ngõ vắng khơi niềm nhớ
Tháng mười em có ướt hồn xưa?

Cà Mau phương trời nắng hay chăng,
Từ em xa cách bóng mây thầm
Bay lang thang mãi chưa về phố
Phố đã hoa vàng, mưa lâm thâm!

Bạc Liêu bây giờ hương trong cây
Đường me lá rụng phủ vai gầy
Và em từ độ vàng hoa cúc
Tôi cứ tìm tôi trong mắt cay…

Ai gợi chiều vơi nắng nhạt màu
Cho đời man mác nỗi lòng nhau
Tôi về gởi chút nồng hương cốm
Cảm nhận mùa thơm em Cà Mau!

LÂM TẺN CUÔI

Học Trò Vùng Lũ

Nước ngập sân trường lạnh buốt chân
Học trò vùng lũ thật gian truân
Sóng xô gió dạt không sờn chí
Đò dọc xuồng ngang vẫn đến trường.

Nhìn cảnh đò quê đưa rước người
Xót lòng cho trẻ phận chơi vơi
Người đông bám chặt mui dường xiếc
Chìm nổi đành thôi phó mặc trời.

Có em chẳng kịp chuyến đò mau
Áo quần cặp vở đội trên đầu
Bơi trong nước xiết tìm lên lớp
Thầy trò ấm nghĩa sưởi lòng nhau!

Học bao kiến thức để mai sau
Ươm hạt phù sa đất mỡ màu
Góp sức cùng nhau ngăn chống lũ
Để đường đến lớp bớt gian lao.

LÂM TẺN CUÔI


Hoài Niệm

Tán bàng xanh bóng nắng
Gió chiều tím hồn phai
Mây thầm ươm nỗi nhớ
Em từ thưở mưa bay.

Lá vàng rơi lả tả
Niềm xưa buồn với hoa
Đóa hồng say kỷ niệm
Lung linh bóng mơ nhòa.

Xa rồi thời áo trắng
Tóc biếc rối lòng nhau
Lối mòn sân trường cũ
Cỏ mềm đan bước mau…

Xưa chiều sương lỗi hẹn
Bàng bạc thoáng niềm riêng
Nay hồn quanh lối xám
Mãi tìm không bóng em!

LÂM TẺN CUÔI


Hoa Muống

Phượng hồng em thắm bước hè mơ
Tôi như hoa muống tím dại khờ
Bờ ao, lối cỏ em nào thấy
Cứ giẫm lên từng nỗi mộng mơ!

Vô tình gió chợt chớm sang thu
Áo trắng dường bay tóc học trò
Vườn hoang sửa soạn lòng cho đẹp
Đón bước chân mềm trên cỏ tơ.

Có những chàng trai đếm bước thầm
Dệt ngàn đêm mộng cứ đăm đăm
Ai nghiêng nón lá vừa e thẹn
Thoắt đã sang sông, đã lỡ làng…

Hoa muống chiều nay úa cả rồi
Bạc đầu sóng nước cũng đơn côi
Em đi áo trắng không về nữa
Trường vẫn còn đây những bước vui.

LÂM TẺN CUÔI



Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008

Hoa Cúc Nhung

Tôi trở về quê xưa
Lặng thầm từng nỗi nhớ
Tay cầm nụ hoa đỏ
Dấu xưa hồn miên man

Niềm xưa nỗi cũ mơ màng
Bóng mây lơ lửng lòng thầm nao nao

Bìm bìm leo bờ giậu đổ từ lâu
Hoa dâm bụt cứ đỏ ngầu từng đóa
Sân trường cũ hoang vu hồn cỏ lạ
Tôi cố tìm lại dấu cúc nhung xa!

Em trong tôi vẫn thắm mãi màu hoa
Hoa cúc đỏ nhụy vàng tha thiết cũ
Con đường nhỏ dắt tôi lần nỗi nhớ
Tìm về đây xây kỷ niệm xưa buồn…

Khoảng trời này tôi hút bóng người thương
Nơi vạt cỏ ta cùng soi trăng tỏ
Nơi em đi vào mùa chinh chiến đó
Cho tuổi thanh bình tôi giấu niềm đau!

Tôi về đây nắng chợt xế ngang đầu
Bên hoa dại chen màu cùng cỏ biếc
Sắc hoa đỏ cứ gợi niềm luyến tiếc
Cho chiều buồn gọi khẽ cúc nhung xưa .

LÂM TẺN CUÔI

Hát Một Mình

Thơ phổ nhạc buồn hát với ai
Hát với cây e gió hú dài
Hát với trăng e sương thấm lạnh
Hát với mây trời - mây trắng bay.

Thôi mình cố hát để mình nghe
Hát nỗi tình xưa lạc nẻo về
Có con bướm trắng bên giàn mướp
Có phượng sân trường rũ xác ve…

Có nhịp cầu ao giũ áo xưa
Ai qua áo trắng mộng chưa vừa
Mắt xanh niềm nhớ còn chăng nhỉ,
Mà bóng thời gian cứ đẩy đưa?

Một mình hát - chỉ một mình thôi
Hát nỗi buồn vui giữa cuộc đời
Dẫu đời lạnh nhạt niềm riêng ấy
Ta vẫn say vùi giữa cuộc chơi!

Hát chán chê hồn ta khẽ ngâm
Có đâu rồi chẳng gặp tri âm
Thơ buồn phổ nhạc ta ngồi hát
Dẫu chẳng tròn hơi chỉ hát thầm.

LÂM TẺN CUÔI

Em Đi Giữa Hoàng Hôn

Em đi giữa hoàng hôn
Lá thầm vương nẻo nhớ
Tôi gió chiều bỡ ngỡ
Buồn ngó cánh đào rơi…

Niềm say nào chơi vơi
Mùa giao mùa tóc rối
Vì sao mà bước vội
Đò ngang tình ven sông?

Áo trắng thời mông lung
Xa trường ai còn nhớ
Chiều chiều mây ngang ngõ
Nắng tím trời lang thang!

Ai xuôi tình cách ngăn
Mà xót thầm nỗi nhớ
Xa nhau hồn cứ ngỡ
Ta còn trong mộng du…


Em bước vào mưa chưa
Mà thẫn thờ đến thế?
Tôi một hồn đơn lẻ
Miên man tình xanh xao.

Một thời ru trăng sao
Sách đèn bao mộng ước
Mưa nào giăng lướt thướt
Giọt buồn em mênh mông…

Em đi giữa hoàng hôn
Nắng tàn trên mái tóc
Gợi hồn tôi cô độc
Say niềm say phũ phàng.

Đã đến mùa hoa tàn
Đầy trời hoa vẫn thắm
Hoàng hôn tôi chợt ngắm
Nghe hồn như khôn nguôi!

Mai mùa hoa qua rồi
Chỉ chiều loang nắng tím
Lòng tôi còn ẩn hiện
Em đi giữa hoàng hôn.

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Xem Tuồng Cải Lương

Em hãy hát trăng vàng thương lối ngõ
Hát đêm tàn lấp lánh ánh sao Hôm
Hát nỗi nhớ bồn chồn bao mộng ước
Bằng sáu câu vọng cổ đượm hơi buồn!

Đêm đã lắng hồn ta ngàn hồi tưởng
Tiếng đàn xưa ai oán trái ngang tình
Bao lễ giáo trĩu oằn vai lam lũ
Vọng chuông chùa văng vẳng gióng tàn canh.

Hai nỗi nhớ như đong bằng máu lệ
Khúc tơ lòng tựa muối xát kim châm
Vang nhịp trống não nùng hồn cô phụ
Đời mênh mang đón lấy một cung đàn.

Em hãy hát gió thầm mang vị biển
Hát tình người chan chứa mặn mà duyên
Hát từng nỗi buồn vui vì cuộc sống
Bằng tiếng tơ đất Bạc nhịp ân tình!

Đời vẫn đẹp dù lời ca van vỉ
Tình vẫn nồng dẫu khúc hát tang thương
Em hãy hát cho thật đầy rung cảm
Để nâng hồn bay bổng tận không trung.

Sân khấu nhỏ tải biển đời rộng lớn
Một bản đàn chở cả nỗi lòng đau
Hồn khẽ lạc giữa chập chùng âm sắc
Đời như mơ, man mác ánh đèn màu…

Em hãy hát như bao lần đã hát
Hát cho đời mua lấy cuộc buồn vui
Tôi lãng đãng niềm đa sầu muôn thuở
Phấn son đâu che lấp nổi ngậm ngùi…

Cuộc đời bỗng như hòa cùng sân khấu
Giấc mơ đời như một chập cải lương
Em hãy hát nỗi lòng tôi trăn trở
Cùng người xưa ấp ủ nỗi ru buồn!

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Trăng

Chú ơi, một mảnh trăng non
Đêm qua bà kể mộng thường Hằng Nga
Tiếc thương phận gái tài hoa
Trời sao cay nghiệt hóa ra thiềm thừ?

Trăng tròn vành vạnh vườn thu
Xạc xào gió nẩy lá khô rụng vào
Chiêm bao chợt thoáng mơ nào
Kìa, hoa hé nụ hương ngào ngạt bay…

Cây đa chú Cuội thang mây
Ngày xưa Cuội bứng gốc cây làm gì?
Để truyền miệng thế khen chê
Cô đơn ngồi ước nỗi gì cùng trăng?

Lạnh lòng ngăn ngắt sương giăng
Lối xanh dấu cỏ nỗi thầm hương đêm
Lơ thơ vọng tiếng dế mèn
Vạc khuya về tổ gọi chuyền lẻ loi!

Chú ơi, Hậu Nghệ đâu rồi
Ngàn năm ảo vọng tìm tòi thuốc tiên
Để rồi vỡ mộng xạ tên
Quạ trời có biết nỗi nênh sự tình?

Bâng khuâng vịn cánh hoa quỳnh
Dường xưa cổ tích ru đêm diệu huyền
Ngẩn ngơ thoáng ánh trăng nghiêng
Trăng nằm thoai thoải bên triền vườn ươm…

Tích xưa vũ khúc Nghê Thường
Ai say đắm đuối … Ai cuồng sắc hương
Nguyệt cầm mãi dạo cung Thương
Hòa âm sáo trúc véo von bên thềm?

Nhạc thầm nương ánh trăng đêm
Tơ trời vương thoáng tóc huyền hương xa
Cháu ơi, một mảnh trăng ngà
Có ai đoán được trăng già, trăng non!


LÂM TẺN CUÔI

Đêm Cần Thơ Nghe Ca Huế

Ngẫu nhiên gặp gỡ duyên thơ
Ngẫu nhiên thoáng Huế giữa mưa đồng bằng
Anh ca lại khúc Chầu Văn
Nghiêng nghiêng gió… nghiêng nghiêng thầm… lòng tôi!

Ngẫu nhiên sơ ngộ góc đời
Mà như quyến luyến cả trời Cần Thơ
Đời nôn nao những bất ngờ
Mơ Hương Giang bỗng chạm bờ Hậu Giang.

Gõ ly hát nhịp ca vang
Bóng nghiêng… tuổi mộng lỡ làng còn mơ
Em gái Huế nón bài thơ
Tôi chưa lần gặp “bây chừ” nơi đâu…

LÂM TẺN CUÔI

Dư Âm Tháng Mười

Tháng mười cơn bão rớt
Đêm gõ hồn mưa bay
Mộng cuồng như gió xoáy
Người đi áo trắng phai

Trường xưa tình xa lắc
Nỗi nhớ đùn chân mây
Mùa thu ươm vàng lá
Rụng xuống nỗi hao gầy

Tôi một hồn bão nổi
Chập chùng triền cát xa
Em cuộc tình hoang mạc
Chôn vùi mộng bướm hoa

Tháng mười cơn bão rớt
Miên man chút mộng tàn
Xa rồi thời áo trắng
Chỉ còn thoáng dư âm


LÂM TẺN CUÔI

Dòng Tin Nhắn

“Chiều nay em buồn khi trời đang rớt hạt”
Có giọt mưa nào man mác nỗi lòng em
Đừng chơi vơi và em nhé, đừng muộn phiền
Đời mãi đẹp dù chiều mưa hay sớm nắng…

Anh miên man với một dòng tin nhắn
Hồn xôn xao như thoáng mộng thuở xưa nào
Chợt nhìn nhau thôi nắng đã ở trên đầu
Thì em nhé, mưa chỉ sầu vô lối.

Thoáng niềm xa ai mang hồn tóc rối
Thoáng nhớ nhau mây nổi tuổi lưng chiều
Ta ru đời cho tràn ngập nỗi tin yêu
Cố sống đẹp dẫu ít nhiều sầu muộn.

Có chút lòng ta gởi cùng cánh sóng
Cho nỗi buồn bay bổng giữa tầng không
Anh mỗi chiều cứ xa vắng chờ mong
Dòng tin nhắn phập phồng trong tim lạ!

“Anh thân mến, chiều nay em buồn quá!”
Tiếng xé lòng ai chia sẻ cùng em
Muốn đến bên em san sẻ nỗi muộn phiền
Anh sẽ đến dù chẳng bao giờ được đến…


LÂM TẺN CUÔI

Dễ Thương

Bé trông thật dễ thương
Mà thương thì không dễ
Tình ngẩn ngơ đấy nhé
Yêu chi vẩn vơ sầu.

Bé trông thật ngọt ngào
Mà tình đâu có ngọt
Tan trường theo lấm gót
Gió xa hồn mơn man…

Bé trông tựa thỏ ngoan
Tóc vai gầy khép nép
Tôi nắng chiều tội nghịêp
Luống cuống trời cỏ xanh.

Bên đường chim hót quanh
Gọi dật dờ mây trắng
Mắt nhìn nhau ngân ngấn
Lá thu vàng rưng rưng…

Bé trông thật dễ thương
Mà thương thì không dễ
Tình là chi, hỡi bé
Sao lòng luôn bâng khuâng?


LÂM TẺN CUÔI

Cuồng Ca Ngày Về

Ngày về cùng em ta trễ hẹn
Từ độ hoa vàng phai hướng dương
Xuồng ai theo nước rời xa bến
Lận đận lòng nhau nước lớn ròng?

Ngày về cát bụi mờ lau sậy
Nắng nỏ vườn em mấy khóm hoa
Nhớ thuở mưa dầm ai muốn khóc
Bãi xưa trơ khấc cội mai già!

Thương chiều tím ngát mùi hương cũ
Tóc xõa vai gầy say ngẩn ngơ
Lá khô một chiếc chao hồn mộng
Văng vẳng bên sông vọng tiếng đò…

Thềm cũ ru buồn quanh quẩn gió
Xạc xào lối cỏ dấu mơ phai
Hàng cây khắc đậm trời mơ thuở
Ngơ ngác lòng nhau luống những ngày?

Ngày về mây xám dường như hỏi
Bến đợi bao chiều xa vắng trông
Giũ bụi phong trần ta hối tiếc
Một tiếng lòng xưa chợt điếng hồn!

Ngày về thôi đã vàng trang sách
Vàng vọt hồn nhau hoa bướm xưa
Mai em về lại vườn hoa nhỏ
Có ghép tròn câu một chữ ngờ.

Mênh mang bến cũ chiều tư lự
Ru nỗi niềm nhau đóa hướng dương
Hoa khô ủ hạt chờ gieo muộn
Hạt nẩy mầm hay tự dối lòng?

Ngày về bước hẫng tình tê tái
Cố lý xưa hề cố lý xưa
Ta hát cuồng ca bên giậu trúc
Nước vẫn dòng xuôi, nước lững lờ…


LÂM TẺN CUÔI

Cô Lái Đò

Cuối năm ta về thăm bến cũ
Cô lái đò xưa nén thở dài
Anh ấy lâu rồi không trở lại
Sương đầy phủ kín tóc ngang vai!

Cành đào hoa trắng rưng rưng bến
Ríu rít sân trường lắng tiếng xưa
Hôm ấy em về nhen chút gió
Tiễn bước người đi để đợi chờ…

Ba năm người ấy xa biền biệt
Đằng đẵng mười năm nắng xế chiều
Bến sông đò cứ quên xuân tới
Lục bình trôi giạt nỗi đìu hiu.

Cuối năm ta về thăm xứ sở
Khản đặc lòng ai những nỗi niềm
Bóng chiều chợt lóe hồn tê tái
Cô lái đò ngang mắt nhá nhem!


LÂM TẺN CUÔI

Chuyến Xe Chiều

Chuyến xe chiều chợt gặp lại cố nhân
Em tay xách, tay bồng về thăm nội
Nỗi niềm xưa trong mắt nhau bối rối
Chiều ba mươi ai chẳng vội quay về!

Bao năm rồi tôi canh cánh niềm quê
Lòng khát khao nỗi xuân về xum hợp
Mâm ngũ quả mẹ chưng ngày tết nhứt
Ấm lòng sao thuở tuổi mộng mơ đầy.

Ta thuở nào đôi ngả lá vàng bay
Nay em về cho gởi lời nhắn lại
Bóng mây quê trắng trời xa bay mãi
Chưa dịp về thăm lại xóm làng yêu.

Nơi thiếu thời bao niềm mộng chắt chiu
Cánh cò trắng dập dìu đan mộng ước
Chợt gió cuốn cơn mưa chiều lướt thướt
Bạn bè ta day dứt nỗi chia lìa…

Bóng hoàng hôn tím mãi bước chân đi
Say kỷ niệm gió xuân thì xa khuất
Để nỗi buồn đa mang lòng rạo rực
Chiều ba mươi gặp lại chút thương hoài.

Phút ngỡ ngàng nhàn nhạt thoáng tàn phai
Mai xuân rồi thôi em về chốn cũ
Thăm giùm tôi mái trường quê ngày đó
Khép giùm tôi một nỗi nhớ tình đau!

Bạn bè ai không thương cảm lòng nhau
Chiều giã biệt chút sầu tôi giữ lại
Em về quê nhớ vui đừng mê mãi
Nỗi lòng tôi hoài vọng bóng quê nhà.

Chuyến xe chiều lại lăn bánh đường xa
Nhìn hút bóng bến sông nhòa dáng cũ
Lòng ngẩn ngơ cánh mai vàng đơm nụ
Mai xuân rồi ai ấp ủ niềm xa…


LÂM TẺN CUÔI

Chia Lìa

Nín đi em! mẹ sắp về
Ru em rưng rức, chị nhòe mắt cay
Mai này cha mẹ chia tay
Đường đời đôi ngã theo ai cũng buồn!

Phải như ở lại ruộng đồng
Mẹ cha chân lấm tay bùn mà vui
Ra chi phố chợ đổi đời
Để giờ rạn vỡ lìa đôi tan nhà.

Ruộng vườn sẻ bảy san ba
Sẩy chân không thể tìm ra lối về
Theo cha lòng chị não nề
Xa em, xa mẹ lấy gì làm vui?

Tuổi mười hai chị đành thôi
Xa trường bỏ học nước nôi đỡ đần
Mẹ hiền ốm yếu một thân
Em đừng quấy khóc, tủi thân mẹ buồn!

Nín đi em! phút chạnh lòng
Bôn ba rồi biết về phương trời nào
Mai này khôn lớn tìm nhau
Có buồn như lúc lìa nhau bấy giờ…


LÂM TẺN CUÔI

Cánh Hoa Xưa

Nắng lưng chiều em ngồi hong lại tóc
Điểm trang hồn xuân sắc thoáng tàn phai
Đêm cứ mãi đi tìm bao truyền thuyết
Ru niềm say ảo vọng tháng năm dài…

Cơn gió nhẹ qua hồn xưa nuối tiếc
Em trang đài một thuở lững lờ duyên
Trăng nghiêng bóng khi chợt nhìn ngoảnh lại
Xót lòng ai trăng nhỏ lệ bên thềm?

Giàn hoa giấy em thời xanh kín cổng
Mỏng manh hồn thay sắc tím hoàng hôn
Đóa mây xa lặng lờ ru ảo giác
Thuở xuân mơ man mác thoáng mưa buồn…

Mây mãi trôi đi tìm trăng viễn xứ
Quên một thời lá úa mộng tình say
Trái chín cây qua thời xanh trái rụng
Lối xưa buồn ấp ủ bước sầu ai?

Hoa giấy cũ cổng rào chưa chiết nhánh
Giậu bìm bìm vướng víu nỗi tình xa
Ai trở lại bụi trần chưa kịp giũ
Mắt ngỡ ngàng hương sắc một thời hoa…

Mưa bỗng nặng hạt buồn bên phiến nhớ
Gió xoay chiều luống cuống giọt tình xưa
Trái tim đau thẫn thờ niềm mơ cũ
Trời mang mang bối rối mộng sao vừa.

Mắt tìm nhau rưng rưng hồn cách biệt
Cánh môi hồng mím chặt nỗi lòng đau
Giấc mơ xuân âu chỉ là huyền thoại
Bóng xuân qua hoa trắng giọt mơ nào!

Hoa giấy mỏng lung linh chiều sắc nhạt
Vạn huê lầu tên gọi cánh hoa say
Trong sâu thẳm tôi thầm nâng niu mãi
Sắc hoa màu trinh bạch thoáng tình ai!


LÂM TẺN CUÔI

Búp Hoa

Muốn tặng bé một vầng nắng ấm
Để bé hồng má thắm mười ba
Vườn xuân vừa nụ búp hoa
Giòng sông cổ tích rồi xa biển nguồn…

Muốn tặng bé một luồng gió mát
Để bé cùng hoa ngát hương say
Chiều mơ bé thả tóc bay
Sợi vơi niềm nhớ, sợi đầy bâng khuâng.

Muốn tặng bé một ngàn nỗi ước
Để bé làm dáng bước ngây thơ
Sách đèn, cuộc sống bé mơ
Tâm hồn trong trắng dường chưa biết gì…

Muốn tặng bé và khi nhìn lại
Bé chợt đầy, chín mẩy hồn thơ
Xuồng xuôi bến nước tuổi mơ
Mùa xuân là bé, bé vừa búp hoa.


LÂM TẺN CUÔI

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

Bóng Nắng

Nắng không về nơi em đi chiều ấy
Tôi một mình đứng đợi dưới tàn cây
Hoa thì cứ theo mùa luôn bất chợt
Nở trong lòng những đóa gió mưa bay…

Em không về dẫu một lần từ đó
Cánh én buồn chao nỗi nhớ bao năm
Tôi - chiếc lá lượn lờ bay năm cũ
Đáp xuống thềm rã rượi bóng xuân sang.

Trăng năm ấy tóc thề em bay rối
Đan hồn tôi vời vợi nỗi thương hoài
Bên thềm gió sương mong manh một bóng
Thoáng mơ màng vương mãi giấc mơ say!

Sân trường cũ vẫn dập dìu áo trắng
Tôi về qua bóng nắng dịu trong lòng
Em dấu cũ cỏ bồng nay vàng úa
Mây ngang trời em có nhớ gì không?

LÂM TẺN CUÔI



Bóng Chiều Phai

Cánh chim chiều chợt đậu nhánh bần xưa
Soi nỗi nhớ dòng sông thơ mộng ước
Một thời xa chỉ còn là ký ức
Tôi quay về rưng rức nỗi niềm thương…

Gió bây giờ đã khác thuở mù sương
Không thoảng nhẹ hương tóc bồng áo trắng
Tôi quay quắt cố tìm riêng giọt nắng
Ngẩn ngơ nhìn bông súng bập bềnh trôi!

Ngắt cánh hoa mộc mạc để tìm vui
Không dưng bỗng nghe lòng buồn da diết
Ôi! cảnh xưa đâu rồi hồn mắt biếc
Lối trường xưa hối tiếc dấu rêu mờ?

Bóng lục bình tôi gặp giữa cơn mơ
Nét cười xưa một thời tôi say đắm
Lá thu vàng rụng riêng em một thoáng
Nhánh bần xanh lẳng lặng bóng chiều phai…

LÂM TẺN CUÔI



Băn Khoăn...

Trăng xoay nhanh vòm nhật thực
Em đi tăm tối một thời
Tôi qua từng mùa lá rụng
Kiễng chân đợi gió tìm vui.

Con đò băng ngang lạc dấu
Sông buồn cứ sủi bọt tăm
Hình như trùng trùng mây trắng
Mang đầy nỗi nhớ bâng khuâng.

Năm năm chong đèn ảo giác
Tàn hoa mấy độ, mưa buồn
Cố trụ lòng bên dốc dựng
Chập chờn bão nổi sau lưng.

Mệt nhoài ngỡ ngàng cát bụi
Chợt ngồi lún nỗi ưu tư
Nắng say nghiêng trời ấm lạnh
Băn khoăn tôi cứ… hình như…

LÂM TẺN CUÔI