Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Yêu Người Chẳng Yêu Tôi

Một lúc nào tôi gặp lại em
Câu chào hỏi xã giao thường nhật
Em đâu biết thẳm sâu đáy mắt
Tôi lặng buồn bao nỗi cách xa…

Chiều thu vàng thoáng gió lạnh qua
Lá đã úa một hồn rám nắng
Trái tim khô ru niềm xa vắng
Em có là em tôi mùa xưa!

Em vẫn còn thuở mộng đò đưa
Vẫn là em ngàn niềm an ủi
Vẫn là em trong tôi bối rối
Vẫn là tôi thui thủi hồn mơ?

Một lúc nào em giữa ban trưa
Vạt nắng nghẹn mây mù giăng lối
Tôi và tôi và em mòn mỏi
Còn trong nhau tiếng hát bời rời:

Yêu người chẳng yêu tôi
Tiếng ca đêm ngậm ngùi
Trăng tàn soi lối ngõ

Yêu người chẳng yêu tôi!

Lâm Tẻn Cuôi.

Vời Vợi Mưa Tháng Tám

Đêm buồn thao thức nhớ
Tự dưng gọi Nguyệt ơi,
Ta dường đang nhợt nắng
Nghe lòng buông chiều rồi.

Sáng ngập ngừng qua phố
Tình cờ gặp lại em
Không dưng lòng nhức nhối
Em ngăn nào trong tim?
 
Chiếc bóng quay lưng – nhìn…
Cô đơn ru hồn đuối
Tháng tám mưa vời vợi
Nguyệt ơi, này Nguyệt ơi!

Nguyệt ơi, này Nguyệt ơi!
Em đừng ươm hồn dỗi
Trái tim anh mệt mỏi
Trái tim anh tội tình...

Nguyệt trong anh lòng lành
Níu giùm anh cuối dốc
Để xe anh đừng trượt

Vào bậc thềm không em!

Lâm Tẻn Cuôi.

Viếng Bạn

Ta dù chẳng một lần duyên gặp gỡ
Lòng cô miên nên thầm nén u sầu
Thơ một túi ta dốc tràn lai láng
Đêm mơ nào giao cảm nỗi niềm nhau...

Khung lá khép thì thào va cửa sổ
Gió giao hòa trang giấy trắng hồn ai
Ta ngàn năm lạc lòng ươm trần thế
Nợ tình nhau ngơ ngác bóng đổ dài!

Tình là mơ bay giữa hồn bể khổ
Lòng chơi vơi trôi giạt nỗi bến bờ
Bóng hoa đăng thẫn thờ chào xuân muộn
Ôm một trời sương khói ảo vọng xưa...

Ta tìm nhau dẫu ngàn trùng xa cách
Ta đợi nhau một chút mộng u hoài
Trăng giàu có thả tơ vàng khắp lối
Ta nghèo nàn ôm hồn rỗng thương vay.

Đừng cạn nữa chén rượu sầu nhân thế
Đời ta đau thêm cay đắng làm gì
Thay giường bệnh ta làm công viên hẹn
Cuộc bạn bè cơn tử biệt sinh ly!

Thôi cạn nhé cùng nhau tuần nước lọc
Nhạt môi mềm nhưng lòng chẳng nhạt đâu
Đời nhân ái vốn ủi an hồn lẻ
Trời mênh mang trăn trở nỗi thơ nào...

Ta tìm bóng hay tìm hình nhau nhỉ,
Mà rưng rưng một chút nợ giao tình
Trăm ngọn nến lung linh vừa lịm tắt
Có một làn khói mỏng của hồn anh?

Anh giã biệt cõi đời đầy hư ảnh
Đã no say cuộc nhân thế đọa đày
Thơ là chuỗi mơ màng hương hoa ngát

Nâng hồn anh bao thuở khói sương bay!

Lâm Tẻn Cuôi.

Về Quê

Bóng quê chiều tím ngắt
Tôi về hồn miên man
Niềm xưa lòng giá buốt
Tình xưa mờ song trăng…

Trường quê ngàn áo trắng
Rợp trời bay phất phơ
Người xưa giờ vắng bóng
Tôi lạc loài bước mơ!

Làng quê trời thắm thiết
Đò chiều nước ngược xuôi
Còn không giờ tan học
Cô lái đò đưa nôi?!

Bến quê bao bồi lở
Nước xoáy chiều bôn ba
Dừng chân hong tiếc nuối

Sông buồn soi đời ta…

Lâm Tẻn Cuôi.

Về Ngang Chốn Cũ

Trả lại cho tôi màu áo trắng
Một thới ấp ủ nỗi niềm mơ
Nắng xa gợi chút hồn nhung nhớ
Mỗi độ hè sang mộng thẫn thờ!

Về ngang chốn cũ thương màu áo
Man mác hồn xưa tuổi học trò
Thuở ấy ta cùng trao cánh phượng
Bây giờ xa vắng bóng chiều mơ.

Còn đâu những buổi tan trường cũ
Tinh nghịch em đùa thả tóc vui
Hụt hơi tôi đuổi theo làn gió
Bắt gặp giòn tan một tiếng cười…

Bắt gặp mây trời in phượng vĩ
Suốt thời tuổi mộng có còn không
Nắng nghiêng một thoáng chân trời tím

Đọng bóng hoàng hôn lặng lẽ hồn!

Lâm Tẻn Cuôi.

Về

Thôi tôi về nhé, đêm mơ
Trăng bên cửa sổ bao giờ trăng xa
Người như sương mỏng la đà
Tôi luôn hụt hẫng bên tà áo đen!

Thôi em về nhé, trăng nghiêng
Tôi xe lăn nẻo muộn phiền không em
Chợt như gió cuốn qua tim
Nhói lòng ai gởi trái sim nửa mùa…

Đời sao lắm nỗi tình cờ
Vẩn vơ ai ướm tình hờ mà chi
Đời sao lắm nỗi sân si
Để buồn len lỏi nẻo về lạnh tanh!

Thôi ta về nhé, nhớ quên
Để đêm trằn trọc “mình ên” lặng thầm
Em là vầng sáng đêm rằm
Ngàn sau thắp nến trăng vàng tôi không?

Lâm Tẻn Cuôi.

Vật Vờ

Cuộc đời lắm mưu toan lừa lọc
Cứ như hàm cá mập quanh ta
Nếu đời không những nụ hoa
Biển khơi đã cuốn hồn ta nhận chìm!

Đảo châu báu say tìm cuồng vọng
Ngoảnh mặt nhìn chỉ sóng trùng khơi
Bến mơ xa tít chân trời
Bóng mờ sương khói bời bời lòng ta.

Phương trời lạ đầy hoa cỏ mật
Cứ ru hồn ảo giác đời ta
Tình phai nhân ảnh nhạt nhòa
Lênh đênh cưỡi sóng mình ta vật vờ…

Nguồn sắp cạn túi thơ xộc xệch
Mới thấy mình ngờ nghệch trăm năm
Mai kia nơi chỗ ta nằm

Cỏ xanh có chút hương thầm gì không!

Lâm Tẻn Cuôi.