Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Yêu Người Chẳng Yêu Tôi

Một lúc nào tôi gặp lại em
Câu chào hỏi xã giao thường nhật
Em đâu biết thẳm sâu đáy mắt
Tôi lặng buồn bao nỗi cách xa…

Chiều thu vàng thoáng gió lạnh qua
Lá đã úa một hồn rám nắng
Trái tim khô ru niềm xa vắng
Em có là em tôi mùa xưa!

Em vẫn còn thuở mộng đò đưa
Vẫn là em ngàn niềm an ủi
Vẫn là em trong tôi bối rối
Vẫn là tôi thui thủi hồn mơ?

Một lúc nào em giữa ban trưa
Vạt nắng nghẹn mây mù giăng lối
Tôi và tôi và em mòn mỏi
Còn trong nhau tiếng hát bời rời:

Yêu người chẳng yêu tôi
Tiếng ca đêm ngậm ngùi
Trăng tàn soi lối ngõ

Yêu người chẳng yêu tôi!

Lâm Tẻn Cuôi.

Vời Vợi Mưa Tháng Tám

Đêm buồn thao thức nhớ
Tự dưng gọi Nguyệt ơi,
Ta dường đang nhợt nắng
Nghe lòng buông chiều rồi.

Sáng ngập ngừng qua phố
Tình cờ gặp lại em
Không dưng lòng nhức nhối
Em ngăn nào trong tim?
 
Chiếc bóng quay lưng – nhìn…
Cô đơn ru hồn đuối
Tháng tám mưa vời vợi
Nguyệt ơi, này Nguyệt ơi!

Nguyệt ơi, này Nguyệt ơi!
Em đừng ươm hồn dỗi
Trái tim anh mệt mỏi
Trái tim anh tội tình...

Nguyệt trong anh lòng lành
Níu giùm anh cuối dốc
Để xe anh đừng trượt

Vào bậc thềm không em!

Lâm Tẻn Cuôi.

Viếng Bạn

Ta dù chẳng một lần duyên gặp gỡ
Lòng cô miên nên thầm nén u sầu
Thơ một túi ta dốc tràn lai láng
Đêm mơ nào giao cảm nỗi niềm nhau...

Khung lá khép thì thào va cửa sổ
Gió giao hòa trang giấy trắng hồn ai
Ta ngàn năm lạc lòng ươm trần thế
Nợ tình nhau ngơ ngác bóng đổ dài!

Tình là mơ bay giữa hồn bể khổ
Lòng chơi vơi trôi giạt nỗi bến bờ
Bóng hoa đăng thẫn thờ chào xuân muộn
Ôm một trời sương khói ảo vọng xưa...

Ta tìm nhau dẫu ngàn trùng xa cách
Ta đợi nhau một chút mộng u hoài
Trăng giàu có thả tơ vàng khắp lối
Ta nghèo nàn ôm hồn rỗng thương vay.

Đừng cạn nữa chén rượu sầu nhân thế
Đời ta đau thêm cay đắng làm gì
Thay giường bệnh ta làm công viên hẹn
Cuộc bạn bè cơn tử biệt sinh ly!

Thôi cạn nhé cùng nhau tuần nước lọc
Nhạt môi mềm nhưng lòng chẳng nhạt đâu
Đời nhân ái vốn ủi an hồn lẻ
Trời mênh mang trăn trở nỗi thơ nào...

Ta tìm bóng hay tìm hình nhau nhỉ,
Mà rưng rưng một chút nợ giao tình
Trăm ngọn nến lung linh vừa lịm tắt
Có một làn khói mỏng của hồn anh?

Anh giã biệt cõi đời đầy hư ảnh
Đã no say cuộc nhân thế đọa đày
Thơ là chuỗi mơ màng hương hoa ngát

Nâng hồn anh bao thuở khói sương bay!

Lâm Tẻn Cuôi.

Về Quê

Bóng quê chiều tím ngắt
Tôi về hồn miên man
Niềm xưa lòng giá buốt
Tình xưa mờ song trăng…

Trường quê ngàn áo trắng
Rợp trời bay phất phơ
Người xưa giờ vắng bóng
Tôi lạc loài bước mơ!

Làng quê trời thắm thiết
Đò chiều nước ngược xuôi
Còn không giờ tan học
Cô lái đò đưa nôi?!

Bến quê bao bồi lở
Nước xoáy chiều bôn ba
Dừng chân hong tiếc nuối

Sông buồn soi đời ta…

Lâm Tẻn Cuôi.

Về Ngang Chốn Cũ

Trả lại cho tôi màu áo trắng
Một thới ấp ủ nỗi niềm mơ
Nắng xa gợi chút hồn nhung nhớ
Mỗi độ hè sang mộng thẫn thờ!

Về ngang chốn cũ thương màu áo
Man mác hồn xưa tuổi học trò
Thuở ấy ta cùng trao cánh phượng
Bây giờ xa vắng bóng chiều mơ.

Còn đâu những buổi tan trường cũ
Tinh nghịch em đùa thả tóc vui
Hụt hơi tôi đuổi theo làn gió
Bắt gặp giòn tan một tiếng cười…

Bắt gặp mây trời in phượng vĩ
Suốt thời tuổi mộng có còn không
Nắng nghiêng một thoáng chân trời tím

Đọng bóng hoàng hôn lặng lẽ hồn!

Lâm Tẻn Cuôi.

Về

Thôi tôi về nhé, đêm mơ
Trăng bên cửa sổ bao giờ trăng xa
Người như sương mỏng la đà
Tôi luôn hụt hẫng bên tà áo đen!

Thôi em về nhé, trăng nghiêng
Tôi xe lăn nẻo muộn phiền không em
Chợt như gió cuốn qua tim
Nhói lòng ai gởi trái sim nửa mùa…

Đời sao lắm nỗi tình cờ
Vẩn vơ ai ướm tình hờ mà chi
Đời sao lắm nỗi sân si
Để buồn len lỏi nẻo về lạnh tanh!

Thôi ta về nhé, nhớ quên
Để đêm trằn trọc “mình ên” lặng thầm
Em là vầng sáng đêm rằm
Ngàn sau thắp nến trăng vàng tôi không?

Lâm Tẻn Cuôi.

Vật Vờ

Cuộc đời lắm mưu toan lừa lọc
Cứ như hàm cá mập quanh ta
Nếu đời không những nụ hoa
Biển khơi đã cuốn hồn ta nhận chìm!

Đảo châu báu say tìm cuồng vọng
Ngoảnh mặt nhìn chỉ sóng trùng khơi
Bến mơ xa tít chân trời
Bóng mờ sương khói bời bời lòng ta.

Phương trời lạ đầy hoa cỏ mật
Cứ ru hồn ảo giác đời ta
Tình phai nhân ảnh nhạt nhòa
Lênh đênh cưỡi sóng mình ta vật vờ…

Nguồn sắp cạn túi thơ xộc xệch
Mới thấy mình ngờ nghệch trăm năm
Mai kia nơi chỗ ta nằm

Cỏ xanh có chút hương thầm gì không!

Lâm Tẻn Cuôi.

Vẫn Còn

Em ạ! Chiều tàn phai ngọn nắng
Tôi nghe gió giũ lộng trời thương
Đò xưa bến cũ ai khơi dậy
Một chút niềm riêng lặng lẽ hồn!

Bóng xa mây tím đung đưa nhớ
Ánh mắt trường xưa lạc chốn nào
Với bao ngăn cách tình ngang trái
Đã từng ai có trách lòng nhau?

Nỗi niềm tôi đó luôn ngơ ngẩn
Mỗi lúc nhìn nghiêng thoáng áo dài
Ngỡ bóng người mơ chiều thả tóc
Cuống quýt tôi nhìn theo áo bay…

Bước lặng niềm quê tàn mộng ước
Chợt về canh cánh nỗi lòng đau
Em ạ! Ta qua hồn cỏ mục

Trái tim năm cũ vẫn còn nhau!

Lâm Tẻn Cuôi.

Ủ Mộng

Em - một miền nhan sắc
Anh
Ủ mộng

Vô tình!

Lâm Tẻn Cuôi.

Từ Em Xa Phố

Xin đừng mơ thoáng gió xuân
Thuở trăng mười sáu bến sông năm nào
Bởi sương đã rụng bên cầu
Ngày xa xưa ấy mộng sầu chơ vơ!

Xin đừng say thoáng hạ mơ
Thời hoa phượng vĩ ngẩn ngơ bao niềm
Với trang lưu bút đượm tình
Bướm hoa một thuở tóc huyền chiều buông…

Xin đừng vay chút thu buồn
Ép mùa lá rụng úa hồn mộng xưa
Sầu mưa giăng trắng đôi bờ
Tìm nhau âu chỉ lụy đò mà thôi!

Xin đừng nhắc nỗi bùi ngùi
Gợi bao niềm nhớ rã rời trong tim
Bởi đông lạnh giá muộn phiền

Từ em xa phố tôi nhìn mây bay…

Lâm Tẻn Cuôi.

Tóc Bay

Thôi em, khoan hãy giã từ
Ngàn xa tóc gió ơ hờ nhân gian
Anh theo nắng đổ hai hàng
Sao em không phủ xanh thầm bóng râm!

Thôi em, mộng tưởng đăm đăm
Không em, không bóng, đêm rằm không trăng
Anh theo mây xám giăng hàng
Mong chim cánh mỏi một lần ghé qua…

Sao khuya lấp lánh sương sa
Quỳnh hương một đóa mơ hoa lặng lờ
Em ru nỗi nhớ đôi bờ
Anh ru anh giấc tình thu thẫn thờ.

Thôi em, đời thực hồn mơ
Ta qua sắp trọn cuộc thơ đời thường
Tóc bay sợi duỗi sợi bồng
Buộc ta vào một cõi lòng chung chiêng…


Lâm Tẻn Cuôi.

Tìm Trăng

Trăng đêm nhạt mờ, ứa lệ
Người đi xa tắp nẻo về
Cành khô lung linh bóng nhớ
Giật mình rụng giọt sương khuya!

Nỗi đường tình xưa hun hút
Lá khô động thức gió nồm
Tôi sâu đo tình quạnh vắng
Dập dồn tiếng ếch nỉ non…

Hình như em hồn rất trẻ
Suốt ba mươi mấy năm gầy
Tôi mang u tình quay quắt
Nét cười em đó liêu trai.

Tóc phai thời gian nhuốm bạc
Cõi lòng đâu đã cam tâm
Nhạn về đông chiều khuất nẻo

Ta hồn đáy nước tìm trăng!

Lâm Tẻn Cuôi.

Tình Buồn

Tình buồn lắm phải không em
Mà em hát mãi nỗi niềm cách chia
Tình buồn nhỏ giọt cà phê
Đêm đen lặng lẽ nẻo về mình tôi.

Tình buồn lắng phút đơn côi
Lệ thầm gối chiếc lẻ loi một mình
Ai người chia sẻ nỗi niềm
Để em còn một chút tình em ca!

Tôi ngồi cách dặm ngàn xa
Tiếng em hư ảo như là khói sương
Tiếng em âm vọng chập chùng
Tôi ngang mê lộ mịt mùng lối ra.

Tình buồn lấm một khúc ca
Nỗi lòng thiếu phụ vỡ òa trong tôi
Ừ thì, trăng cũng xế rồi
Tôi về cô quạnh mình tôi… tôi về…

Lâm Tẻn Cuôi.


Sóng Tình

Tình như sóng tan mau
Tình như váng loang sầu
Tình buồn mênh mông quá
Nhấp nhô hồn nhớ nhau

Thuyền lênh đênh bến xa
Chiều đưa tôi qua phà
Bên kia dòng thổn thức
Vọng thầm khúc tình ca

Đời tất tả ngược xuôi
Tình hằn sâu nẻo người
Em đừng hồn cô phụ
Buồn lạc lõng chơi vơi

Đêm gió lạnh chìm sâu
Mộng quanh con sóng trào
Nơi tận cùng nỗi nhớ

Ta xa mà thương nhau…

Lâm Tẻn Cuôi.

Phải Lòng

Anh phải lòng em suốt bốn mùa
Xuân em đã sắc cánh đào chưa
Mà ru tuổi hạ rưng rưng phượng
Với nắng chiều anh ủ mộng thừa!

Anh phải lòng em tự thẳm sâu
Thu vàng hoa cúc có xôn xao
Cội mai ai ngóng trời đông giá
Thả tóc dài hong tuổi mộng nào?

Anh phải lòng em lặng lẽ tình
Cây buồn ru lá rụng bên hiên
Gió xua mây lửng hồn phiêu lãng
Một chút mưa thầm trong đáy tim…

Anh phải lòng em buổi nắng chiều
Mơ hoa khép nhụy mộng đăm chiêu
Cánh chim chở nắng qua hồn nhớ

Anh phải lòng em, em dấu yêu!

Lâm Tẻn Cuôi

Nụ Hôn Mơ

Em khao khát những gì trong đáy mắt
Trên làn môi xinh xắn nét cười say
Tôi vật vã miệt mài nghiêng số phận
Hồn mơ xa ngơ ngác tháng năm dài!

Một ánh mắt ai nhìn em đăm đắm
Con tim em có rung động gì không
Tôi lơ đễnh cố tránh nhìn bên đó
Có không em chút xa xót trong lòng?

Làm sao biết nỗi niềm em sâu lắng
Có giấu buồn trong những thoáng cười vui
Chỉ thấy em cháy bừng cơn khát vọng
Chỉ thấy em ray rứt một làn môi!

Em có mơ như tôi nụ hôn gió
Để gọi chiều ru giấc trước đêm sương
Để đom đóm chập chờn ru trăng sáng
Để tôi luôn đánh thức mắt em buồn.

Hãy tưởng tượng khi môi vừa chạm má
Ta rùng mình trong bản ngã vô biên
(Tôi chỉ ước được hôn vào đôi mắt
Để uống ngàn biển mặn một đời em)
Và nếu lỡ môi kề môi sao nhỉ,
Có bao giờ ta mút lưỡi vào tim!

Ôi, nụ hôn sao đầy trăn trở thế
Chưa bao giờ hiện thực giữa đôi ta
Em khẽ nhủ ta nhìn nhau trọn kiếp
Chỉ mơ thôi, chỉ chênh chếch trăng tà...

Lòng thảng thốt tôi ngỡ ngàng bỗng nghĩ
Biết đâu rồi sẽ có một đêm sâu
Nơi góc khuất ta tìm nhau bất chợt
Để muôn đời ngơ ngẩn... mộng canh thâu!

Lâm Tẻn Cuôi.


Nguyệt.

Nguyệt ơi, Nguyệt! Anh phận hèn quá đỗi
Đời long đong anh có ước gì đâu
Nghe em gợi chợt lòng anh sóng gợn
Dù bao năm anh gói mộng u sầu!

Sao em lại đòi đẩy anh cuối dốc
Cho hồn anh xao động chút niềm riêng
Đời vốn thế anh tìm quên thực tại
Để bây giờ ngơ ngác nỗi niềm em.

Em tưởng tượng nếu đẩy anh phía trước
Em nhích gần sẽ đẩy anh lùi xa
Và cứ thế anh nhìn em lặng lẽ
Với muôn trùng khoảng cách ở quanh ta…

Đẩy phía trái anh sẽ xoay vòng mãi
Lực ly tâm đâu thể hút ta vào
Ta song hành trên vòng tròn vô định
Chóng mặt rồi anh biết tựa vào đâu!

Đẩy bên phải ta xoay chiều kim ngược
Dòng thời gian quay lại tuổi mơ hồng
Anh phế nhân còn em hồn xuân sắc
Có khi nào em ước đẩy anh không?

Nguyệt ơi, Nguyệt! Anh cuộc đời vốn hỏng
Trời sinh ra anh đã phận an bài
Vòng xe lăn theo dòng đời xoay tít
Đã mệt nhoài, cố bắt nhịp trần ai.

Anh vô tình xin em đừng trách nhé,
Đừng giận hờn, đừng thương xót gì anh
Cho anh nghĩ còn em tay nắm tựa
Để khi cần anh sẽ hướng về em!

Thôi em hãy từ phía sau đẩy tới
Anh nhìn lên dẫu khuất mặt ru buồn
Nhưng vòng lăn xe lên hay xuống dốc

Sẽ an lòng em mãi ở sau lưng.

Lâm Tẻn Cuôi

Ngọc Lan

Chút hương trong gió nồng say
Tôi về phố vắng ngây ngây nỗi lòng
Tiếng em ngân vọng trong hồn
Gọi niềm day dứt chập chờn tình xưa…

Ngày xưa… Hoàng Thị… Bây giờ…
Ngọ đâu còn nữa… Tình cờ gặp em
Cung thương thấm lịm nỗi niềm
Rưng rưng l mộng bên nhành ngọc lan!

Ngọc lan thoang thoảng hương thầm
Ngọc lan ngan ngát hương đằm đâu đây
Tôi về cánh gió lay phay
Buốt trời tiếc nuối phút giây… cung đàn!

Mai ta gió cuốn mây ngàn
Biết còn hạnh ngộ cho đàn lên dây
Mai ta bóng xế ngang mày
Cho tôi giữ thoáng hương đầy ngọc lan…

Lâm Tẻn Cuôi.


Một Nữa

Nghiêng một nửa vào đêm huyền mộng
Mắt em nhìn lá bỗng chênh chao
Nửa mai, nửa trúc, nửa đào
Đưa tôi lấn bấn nẻo vào chiêm bao!

Nghiêng một thoáng tim vào ảo vọng
Chút men tình cứ đọng trong tôi
Nửa trăng soi, nửa tối trời
Ai cho tôi một nửa lời hanh hao?

Em là những ngọt ngào mộng ước
Cách ngăn nào lướt thướt mưa giăng
Nửa miên man, nửa lặng thầm
Nhìn nhau rồi cũng ngỡ ngàng lòng nhau…

Nghiêng một phía ru sầu gọi nhớ
Tôi đi về nghiêng ngó hồn tôi
Nửa em gần gũi – xa vời

Nửa em đau đáu - bồi hồi trong tim!

Lâm Tẻn Cuôi.

Mộng Cố Nhân

Sóng bạc chợt xuôi dòng hồi tưởng
Người xưa nẻo nhớ mịt mùng xa
Em hoa cánh tím trang đài cũ
Mấy độ tà huy cứ nhạt nhòa!

Người đi có trách gì không nhỉ,
Mà nắng chiều vơi gợi tiếc thương
Lá rơi ngõ chiếc hồn xa vắng
Bóng cũ đường mơ cứ chập chùng…

Từ thuở trăng tà nơi bến vắng
Đò xưa lỡ chuyến mộng sang ngang
Hoa xuôi dòng nước phương trời đó
Cách mấy doi sông hỡi bẽ bàng!

Cách nhau chỉ chiếc sào tre ngắn
Mà d dò đâu mộng cố nhân
Đò chiều sông cạn ai xuôi ngược

Có ghé làng xưa thăm bến chăng?

Lâm Tẻn Cuôi.

Hướng Về Em

Giáng sinh này nơi em ở hoang vu
Chắc buồn lắm một hồn đơn thiếu phụ
Tôi lặng thầm chẳng lòng nào xuống phố
Chuông nguyện cầu xin gởi chút về em!

Giáng sinh này hang thánh Bết Lê Hem
Chúa linh hiển cứu rỗi hồn khốn đốn
Nỗi hướng vọng mang tin lành đến chốn
Nơi em tôi đau xót nỗi đọa đày…

Nhạc tình buồn ai khóc giữa hồn phai
Giăng thống thiết nối hai đầu nỗi nhớ
Tôi đang nghe tim mình như nghẹn thở
Cố không tin trăng đang rụng xuống cầu!

Giáng sinh này tôi biết phải đi đâu
Không bóng em tôi tìm gì dưới phố
Dòng người hành hương dập dìu trước ngõ

Riêng tôi buồn lặng lẽ hướng về em.

Lâm Tẻn Cuôi.

Hoa Thiên Lý

Ve rộn ràng ru hạ trắng chưa em
Giàn thiên lý gió đầu hè khua trổ
Hương thơm ngát có dịu trời nắng đổ
Khi một lần ta bỗng nhớ về nhau?

Em phương trời có chợt nắng lao xao
Nghe cồn cào tiếng ve ngân ra rả
Khi nơi ta không tiếng ve mùa hạ
Như một thời ta cắp sách trường xa…

Anh một lần ấp ủ mộng phù hoa
Đời không em cứ nghe buồn man mác
Vùng nước mặn ve không hề thoát xác
Cạn cuộc đời chỉ ấp ủ đất quê!

Ngọn gió nào ru anh nỗi tái tê
Mơ vòng tay ấm nồng em quạt mát
Sao em dỗi không trao anh ánh mắt
Để bây giờ thiên lý thoảng hương xưa?

Vùng trời nào khơi lại tuổi mộng mơ
Anh cũng thấy cả một hồn thiên lý
Nhớ quay quắt không bao giờ dám nghĩ

Có một lần đăm đắm mắt nhìn nhau!

Lâm Tẻn Cuôi.

Hoa Mò

Hoa Xích đồng nam cùng Bạch đồng nữ
Dân gian gọi nôm na cánh hoa mò
Anh không đành lòng nên gọi hoa mơ
Mơ môi hồng em nụ cười xinh xắn.

Xuân về hai tay dâng em hai chùm hoa thắm
Em dỗi - hoa mò - em chẳng nhận đâu
Anh buồn buồn khẽ nói trớ một câu
Áo trắng em giống không Bạch đồng nữ?

Xích đồng nam nhuộm trái tim anh đỏ
Dẫu mãi ngập ngừng khi ngỏ lời yêu
Em thẹn thùng khép nép với bao chiều
Ta ước hẹn. Rồi thôi, sai hẹn ước…

Em xấu hổ bảo anh sao hài hước
Cả trời hoa sao lại tặng hoa mò
Anh yêu em trên cả những ước mơ
Muốn nâng cao đâu nghĩ nôm na thế!

Muốn nhắn em dù chỉ câu rất khẽ
Hai màu hoa có thể bước trầu cau
Chẳng trả lời em cánh má đỏ au

Sau lễ cưới em nhận hoa không nhỉ!?  

Lâm Tẻn Cuôi

Hoa Nguyệt Quế

Anh có vô tình đâu hỡi em
Nắng ru lạc giấc dẫu bao niềm
Gió ru hương tóc còn nhung nhớ
Mưa buốt xa niềm anh nhớ em!

Nguyệt quế còn đây hương tỏa đêm
Anh ru nỗi nhớ lá ru thềm
Hương xưa em có còn ru mộng
Hoa trắng em cài… đâu hỡi em?

Hoa trắng niềm xa ru trắng lòng
Một hồn cách núi với ngăn sông
Anh nghe trĩu nặng trời mơ cũ
Trong mắt em buồn xa vắng trông!

Em vẫn cài hoa nguyệt quế không
Cho thơm giữ mãi chút hương lòng
Lang thang đêm lạnh anh tìm thoáng

Nguyệt quế hương thầm ru nhớ mong…

Lâm Tẻn Cuôi.

Hoa Hoàng Lan

Hương đằm đêm gió hoàng lan
Mơn man một thoáng mộng thầm
Em xưa nửa trời tóc biếc
Ru hồn tưởng tiếc băn khoăn!

Tôi về bứt ngọn lá xanh
Sáng trăng mây trắng giăng mành
Dấu xưa hoa vàng rũ cánh
Tìm đâu lối cũ tình quanh?

Hương thầm hoa đẫm hơi sương
Lạnh vai em nơi cuối đường
Hoa xinh giữa tầm nụ hái
Tôi buồn muộn nỗi chờ mong…

Hoàng lan ngơ ngẩn hồn ai
Mà hương đêm mãi vơi đầy
Dòng trôi bơ vơ cánh úa
Cuối trời ru bóng vàng phai!

Lâm Tẻn Cuôi

Hoa Cát Đằng

Rao trưa khản giọng đồng bằng
Hàng rong chị gánh lỡ làng tuổi xuân
Những mong núp bóng tùng quân
Mà nương phận mỏng gió sương cát đằng!

Thân dây leo phận bẽ bàng
Tuổi thơ chị gánh nhọc nhằn trên vai
Bởi em khát sữa bú tay
Mẹ hiền thiếu thuốc tháng ngày buồn đau.

Cha về bứt sợi nhợ câu
Đứt dây, rách mép – mẹ đau oặt òa
Cha ăn mặn nẻo trời xa
Bỏ con khát nước – lệ nhòa… sinh nhai!

Thay cha dỗ mẹ đọa đày
Thơ ngây chị đổi đường dài ruổi rong
Gánh hàng trĩu nặng oằn lưng
Tiếng lê guốc mộc não lòng hẻm trưa…

Người ta thục nữ mộng mơ
Chị mang lam lũ tuổi thơ vào đời
Người ta rộn rã nói cười
Chị đa đoan với nợ đời đăm chiêu.

Một lần dừng bước cô liêu
Hiên nhà hoa bám tường leo muộn mằn 
Cát đằng những muốn nương thân
Mà chiều hoa tím buồn mênh mang buồn!

Lâm Tẻn Cuôi.