Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Vọng Trăng

Đêm trăng Long Xuyên có một dấu chấm
Như quả cau rơi
Khẳng khiu niềm mộng ảo
Tôi
Một đời hồn, lảo đảo
Vin cành trăng mộng đoái hoa say...

Đêm trăng Long Xuyên không thoáng bóng mây
Cho tôi gởi hồn về Châu Đốc
Núi Cấm một lần mắt ai ngà ngọc
Trằn trọc hồn đêm
Cô miên
Hướng vọng
Nẻo đời mây
Trôi!

Đêm trăng Long Xuyên trong đáy mắt soi
Bốn hồn lãng tử
Hoa điên điển kết cườm chao lời nhắn nhủ
Thơ đầm khuây khỏa nỗi lòng nhau?!

Ta đi tìm
Tìm mãi bóng ta đâu
Gặp nét cười ngợp hồn Châu Đốc
Tôi trở về, trăng Long Xuyên cô độc
Như quả cau rơi…

Đêm trắng trời
Nỗi lòng Bạc Liêu chơi vơi
Một ánh trăng biên biếc
Trăng Long Xuyên
Trăng tròn trăng khuyết?
Cõi hồn tôi!

LÂM TẺN CUÔI

"Vân Tiên" Đã Thọ Nạn!*

Giật mình gặp thoáng thơ anh
Qua sông sóng vỗ loanh quanh phà buồn
“ Lục Vân Tiên đang thọ nạn giữa rừng”
Hóa anh thọ nạn giữa lòng anh em!

Thương sao cái kiếp phù sinh
Mấy phen bươn chải đã thành cổ nhân
Một đời bao mối trở trăn
Nỗi lòng anh với đa đoan cuộc đời.

Có chăng “ thằng chỏng chết trôi”
Ý thơ ấp ủ gọi lời thiết tha
Lão già mù vẫn ngâm nga
Bà già chân thọt còn ca cẫm thừa?

Cái anh bỏ mối kẹo dừa
Qua phà thuở ấy bây giờ còn đau
Thoáng rừng sóng vỗ lao xao
Hồn thơ mãi quyện sắc màu nhân gian.

Xót chăng những bước thăng trầm
Nẻo quê mòn gót lặng thầm thơ reo
Nặng lòng chút nợ.. phiêu diêu
Buông xuôi thơ ngủ trong chiều rồi sao!

Đồng bằng riêng một cù lao
Nhấp môi thấm rượu anh gào “hú khan…!”
Nắng lên phơi lệ giăng hàng
Cõi thơ anh tới giờ ngang chốn nào…

* chú thích: Trong bài có sử dụng một số câu, từ và ý thơ của anh LQT.

Từng Ngăn Tủ Tưởng Tượng

Anh kéo một ngăn tủ hồn mình
Tưởng tượng
Em là thảo nguyên xanh ngút mắt
Con chiên lạc đàn ngơ ngác gọi chiều buông
Thảo nguyên xa lạ - thảo nguyên buồn
Em ấp ủ gì trong lòng cỏ ướt
Gió chiều hun hút
Bóng tà dương chực nhá nhem…

Anh kéo một ngăn tủ hồn em
Lại tưởng tượng
Em là sóng nhấp nhô ghềnh đá
Gọi cánh chim hải âu săn tăm cá hồn anh
Biển muôn đời vẫn xanh
Còn tim anh cứ đắm chìm trong biển lạnh
San hô lòng hiu quạnh
Rong rêu đời trơn tuột nỗi niềm nhau.

Anh kéo một ngăn tủ hồn đau
Cũng lại tưởng tượng
Đầm lầy không lối thoát
Những cuộc tình chôn chặt đã từ lâu
Sủi tăm kỷ niệm thậm xưng ngọt ngào
Để mắt nhìn nhau ngơ ngác
Hình như còn điều rất thật
Ta chẳng dám bước qua - từ góc khuất cuộc đời!

Anh kéo một ngăn tủ hồn người
Chỉ có thể tưởng tượng
Tình vô vi trong tâm tưởng
Và em chỉ là bóng mộng cứ chơi vơi…

LÂM TẺN CUÔI

Tôi Sẽ Chờ Em

Tôi sẽ chờ em dưới nắng mai
Đường xa gió bụi phủ vai gầy
Với em áo trắng màu nhung nhớ
Dưới cội mai già em có hay?

Tôi sẽ chờ em trưa nắng râm
Để em khẽ đến với hương thầm
Bên tôi thỏ thẻ lời tâm sự
Thỏa lòng tôi mộng cứ đăm đăm…

Tôi đã ngu ngơ suốt một thời
Tìm người tâm nguyện chốn xa xôi
Bỗng đâu em đến hồn thương dậy
Bóng người trong mộng của tôi ơi!

Tôi sẽ chờ em trong nắng chiều
Dẫu trời mông quạnh gió đìu hiu
Vội vàng em đến rồi xa khuất
Tôi vẫn chờ em, em dấu yêu…

LÂM TẺN CUÔI

Tỏ Độ

Dường bây giờ trời đã chớm lập đông
Tôi thầm ngắt nụ mai buồn lối ngõ
Nắng hôn hoàng có ai còn mong nhớ
Cánh phượng hồng hạ đỏ thoáng mơ xưa!

Vùng trời em thuở nắng sớm chiều mưa
Tôi chợt ghé ngại ngần không dám gọi
Điện thoại reo không tiếng em tôi hỏi
Có một người như xát muối lòng tôi…

Em dịu dàng cứ chúm chím nụ môi
Cho tôi bỗng nhìn lại tôi - hoa đỏ
Sài Gòn ơi, với bao niềm mong nhớ
Có nụ nào hoa hạ của tim tôi?

Nắng Bạc Liêu giờ nắng mãi chơi vơi
Tôi cứ gợi chờ ấm trời lửa hạ
Dù em giờ có thành người xa lạ
Và gió cuồng có buốt giá… ngoài kia!

Nét cười nào em tỏ độ từ bi
Cho tôi cạn nước cam lồ nơi ấy
Cho tôi gọi từ em dòng suối chảy
Đễ nét đời hoa vẫn mãi xanh tươi!

LÂM TẺN CUÔI

Thu Ca

Cảm nhận mùa thu trong trong thi ca
Tôi đi theo hướng gió chiều tà
Nghe hơi mưa lạnh lùa trong cỏ
Ướt gót chân trần em thoáng xa…

Đất Bạc hai mùa mưa nắng thôi
Mùa thu trừu tượng giữa lưng trời
Em đi thả tóc buồn như nhớ
Lá cũng vàng phai lác đác rơi!

Tôi đón mây hồng mây trắng bay
Áo xưa trắng muốt cánh bông lài
Cầu tre ai bước chiều xưa ấy
Gởi ngàn hương gió bóng chiều phai.

Em bảo mùa thu đẹp tựa mơ
Cho nhau bối rối đến bây giờ
Mùa tôi chợt nhớ mưa tầm tã
Mắt biếc phương trời em tỏ chưa?

LÂM TẺN CUÔI

Thơ...

Nghe nói người xưa làm thơ phải đốt hương trầm
Nên thơ xưa
đầy khói sương bay bổng

Nghe nói thời qua người ta làm thơ tình – đau – điên – loạn
Để thể nghiệm thân phận con người thời chuyển tiếp
Nên thơ buồn trăn trở

Có một thời người làm thơ
có thép
Vì ly loạn chiến chinh
Nên thơ đầy hào khí, lý tưởng…

Thời nay
Đất nước đang vươn mình
Đổi mới chóng mặt
Cuộc sống vật chất
Đua đòi muôn mặt
Thưởng thức
ngoảnh mặt
Nên thơ lẩn khuất.

Cũng may có người còn nhớ đến thơ ca
Dù là số ít
trong những người làm thơ
chuyền tay nhau đọc
Nên thơ chỉ dành để tặng
Không bán
Bán không?
Dù người in thơ đa phần
Nghèo…

LÂM TẺN CUÔI

Tháng Chín Mưa Giông

Tháng chín mưa dông thường bất chợt
Hàng hiên hai đứa trú mưa bay
Con đường đến lớp xa vời vợi
Mưa tạnh lần nhau những dấu hài!

Tháng chín mưa dông hồn se lạnh
Mùa thương tóc ngắn rối lòng ai
Ngập ngừng ánh mắt ai thầm lặng
Vương chút hương buồn trong gió bay?

Tháng chín vu vơ trời cỏ ướt
Sân trường đọng bóng nước lung linh
Nghịch ngợm chân trần em khoát nước
Bóng đôi bất chợt vỡ tan tành!

Tháng chín mưa dông buồn tản mạn
Mây giăng xám cả bốn phương trời
Nét cười em đó thơ ngây quá
Động chút mơ tình trong mắt tôi.

LÂM TẺN CUÔI

Tiếng Ca Cầm

Giũ bụi đường xa tôi tìm em
Giữa trời Mỹ Khánh nắng nghiêng nghiêng
Mênh mang gió thoảng câu vọng cổ
Đàn sến ai rao điệu thức tình…

Bèo giạt hoa trôi một tiếng đàn
Ca cầm nghiệp dĩ mộng đa mang
Mấy người lắng tiếng tơ đồng nhỉ,
Ai kẻ qua đường cợt gió trăng?

Rưng rưng tôi gợi thoáng mây chiều
Em ca bài thương nhớ Bạc Liêu
Cho tôi say nét Cần Thơ đó
Trong nỗi lòng giao cảm ít nhiều!

Rồi nếu ngày kia mưa cuốn trôi
Một thời xuân sắc lá hoa ngời
Khản hơi ai gọi hoàng hôn tím
Trong giọt ca buồn mộng ước vơi?

Một tiếng ca cầm ru đắm say
Tơ tằm rút ruột lại ươm đầy
Có ai nong kén thương tằm mãi
Ai về gởi lại chút mây bay!

LÂM TẺN CUÔI

Tiêc Mãi Thời Qua

Em là cỏ biếc xuân đôi tám
Cứ bật xanh chồi khi thoáng mưa
Tôi là nắng hạ hồn ray rứt
Tiếc mãi thời qua tuổi học trò!

Thuở em áo trắng bay trong gió
Qua nhà tóc xõa cánh vai nghiêng
Ngỡ như thần thoại em là bướm
Hóa kiếp nàng tiên nữ dịu hiền…

Tiên nhỏ ngày nào tay hóa phép
Chập chờn hoa bướm giữa trang thơ
Những vần vụng dại hồn nhiên ấy
Đã lắng thời gian phủ bụi mờ!

Tôi qua trường cũ hồn man mác
Tìm dấu chân hài mộng ước xưa
Em giờ cỏ biếc đâm chồi mới
Tôi quẩn quanh tìm nỗi ngẩn ngơ…

LÂM TẺN CUÔI

Sợi Tóc

Bất chợt tôi tìm trong đáy tủ
Giữa trang lưu bút thuở xa xưa
Vẫn còn sợi tóc dài nhung nhớ
Em tặng tôi qua tuổi học trò!

Quà em thuở ấy không sang cả
Chỉ sợi tơ lòng say vấn vương
Trên dòng chữ ký trang thư trắng
Mà rối hồn tôi suốt dặm trường.

Rồi nắng hạ vàng mưa thu xám
Đông buồn xuân lửng gió ven sông
Lá rụng về phương mặt trời đó
Hướng dương hoa úa, sóng xao lòng…

Bất chợt tôi dường như thấy lại
Một nét cười duyên tuổi mộng đầu
Soi cuồng sợi tóc hồn mây nổi
Ai nối thêm dài nỗi nhớ nhau!

LÂM TẺN CUÔI

Số Phận

Xe lăn bên dốc cuộc đời
Tôi lên dốc dựng chợt tôi ngỡ ngàng
Muộn phiền muôn thuở xa xăm
Ai người ước đẩy xe lăn bao giờ!

Nẻo người tình mộng chơ vơ
Cô liêu đi suốt đôi bờ cỏ hoa
Lặng thầm ném mắt tình xa
Tự ti nhặt lấy trăng tà quạnh hiu…

Gió như thương cảm ít nhiều
Nhắn tôi chút nắng đìu hiu lững lờ
Rằng xưa có gã tình cờ
Mượn tranh mộng mị thẫn thờ… Bích Câu.

Xe lăn leo dốc âu sầu
Xe lăn mấy nẻo bạn bầu hỡi em
Vô tình chạm nỗi đau riêng
Nhìn ai nén lệ mà nghiêng cõi lòng!

Ai xui ai đẩy nỗi buồn
Ai xui ai đẩy thoáng hồn đa mang
Tôi về ngõ vắng miên man
Lặng câm một bóng trăng vàng đơn côi.

Thôi em đừng đẩy buồn tôi
Mặc cho số phận chơi vơi mịt mùng
Bởi xe lăn dốc lưng chừng
Lỡ như chết máy ai còn mong ai!

LÂM TẺN CUÔI

Qua Vườn Sinh Thái

Nặng lòng em chút áo cơm
Tôi qua khỏi Lộ Vòng Cung chợt buồn
Thoảng trong gió tiếng tơ đồng
Khúc ca em vọng nẻo hồn nỉ non.

Hát đi em giọt tình buồn
Tôi về hẫng một nỗi lòng…tình xưa
Ước gì còn mãi tuổi mơ
Còn con cá quẫy trăng thơ thuở nào!

Còn tôi nỗi nhớ xanh xao
Còn em nghiệp dĩ ru màu thời gian
Đất quê còn khúc ca xang
Cầu ao còn rớt tiếng đàn mua vui…

Nặng lòng em, nặng lòng tôi
Tìm nhau bất chợt một trời hoang vu
Ta hai thế hệ lặng lờ
Em ca lại nỗi niềm xưa... lỡ làng!

Phải chi ném được cung đàn
Giữa vườn sinh thái mang mang phận người
Cho tôi trả chút nợ đời
Chỉ riêng em một góc trời quê thôi.

LÂM TẺN CUÔI

Qua Phà...

Gió xa nắng mỏi qua phà
Chập chờn sông nước la đà dáng quen
Bàng hoàng một thoáng nhá nhem
Bóng xưa bàng bạc nét em lưng chiều…

Lặng lờ thoáng mộng hắt hiu
Ngày xưa ta có nói điều gì đâu
Mà khi nắng xế qua cầu
Ba mươi năm lẻ còn đau nỗi đời!

Ngày xưa tim chợt bồi hồi
Đường đê sình lấm gót người gieo neo
Tôi trai mười bảy ngó theo
Dáng cô giáo nhỏ chiều heo hút buồn.

Mỗi ngày hai độ đường thôn
Quản chi mưa nắng gót son thị thành
Hoa lan nở ngát đồng xanh
Ú tim chết điếng nỗi niềm trai quê.

Sớm chiều đón bước đi về
Ấp a, ấp úng, tái tê… bồi hồi
Ngập ngừng chào khẽ “chị ơi!”
Ửng hồng gò má “chị” cười thật xinh!

"Chị ơi” nắng cứ loanh quanh
“Chị ơi” gió cứ nhẹ tênh bao niềm
“Chị ơi” con vịt chết chìm…
Với tôi mơ suốt một miền cỏ hoa.

Hạ nào thảng thốt niềm xa
Gởi tôi sợi tóc làm quà ra đi
Con tim loạn nhịp xuân thì
Nỗi đau nén lại… Nẻo về bặt tăm!

Tấc lòng từ ấy đăm đăm
Tóc vương mấy nỗi xa xăm đợi chờ…
Gặp nhau lại thoáng tình cờ
Tóc mơ xưa, nay cũng vừa…muối tiêu!

Mắt nhìn nói ít hiểu nhiều
Ngày xưa ta cũng nói điều gì đâu
Sông tương từ cách giang đầu
Gan đau ruột thắt… dàu dàu bấy nay.

Tóc tôi đã bạc luống ngày
"Già" hơn "liều" gọi mệt nhoài…tiếng “em”
Mím môi “chị” vẫn cười hiền
Nét xưa, nỗi cũ lại nghiêng… cõi hồn!

Thẹn lòng chợt tự nhủ lòng
Hoa râm còn thoáng mơ hồng phải không
Có ai tránh khỏi xao lòng
Phút giây “ngoài vợ, ngoài chồng”… băn khoăn.

Mời lơi một tiếng xa xăm
Nao nao muốn ghé bởi chăng hiếu kỳ
Dù chưa nói được câu gì
Cũng mong “người cũ” trọn thề ước riêng…

Qua phà một đổi nắng nghiêng
Ven sông mái ngói phủ xanh trái lành
Khói lam ấm những nỗi niềm
Vườn sau… gió mát… thảo hiền… ví von!

Lắng buồn cũng khẽ yên lòng
Thôi ta dứt nỗi tơ hồng… tóc xưa…
Hàn huyên tiếng nhặt, tiếng thưa
Niềm xưa ta đó… niềm xưa xa rồi…

Giã từ mắt chợt bùi ngùi
Nhà em chim sẻ đầu hồi… véo von
Chồng em "người ấy" đánh đờn
Đứt dây cái bựt… tôi hồn lặng câm!

LÂM TẺN CUÔI

Phượng Buồn

Em mang chút gió vào hè
Không làm dịu nắng bên lề phượng xưa
Lối về dấu cỏ vu vơ
Có xanh một thoáng hồn mơ năm nào?

Tôi qua ngõ phố hanh hao
Còn em áo trắng mà sao phượng buồn
Dường như từ thuở xa trường
Cánh hoa năm cũ mộng thường nhớ quên!

Tôi về tìm bước chân quen
Lần trang lưu bút và em xa vời
Tiếng ve gợi nhớ bồi hồi
Phượng hồng ấp ủ những lời chia phôi…

Tôi mang chút gió ven đồi
Gập ghềnh nỗi nhớ một thời trường xưa
Bây giờ trời đã sang mùa
Bây giờ cánh phượng thẫn thờ niềm xa.

LÂM TẺN CUÔI

Nụ Cười Gia Hội

Cà phê đắng giữa dòng suy tưởng
Quán chiều hôm lắng đọng muộn phiền
Xao xác lá chao ngang hồn mộng
Chợt sáng bừng một nét cười duyên!

Ai cho tôi nụ cười Gia Hội
Trong con tim lầm lũi lặng thầm
Để bỗng thấy niềm xưa trổi vậy
Trên tuổi hồng ai đó bâng khuâng!

Mắt xa xăm cà phê giọt lắng
Nụ môi nào nở thắm lao xao
Giữa khoảnh khắc đáy lòng sâu kín
Khoảng cách nào xua thoáng chiêm bao?

Mắt lá khép trong dòng suy tưởng
Hãy cho nhau dẫu thoáng nghĩa tình
Xin còn mãi nụ cười Gia Hội
Để mơ màng chút nét duyên em!

LÂM TẺN CUÔI

Nỗi Lòng Thiếu Phụ

Mai trổ vàng hòa cùng đào hồng thắm
Xuân đang chờ xua đông giá bên song
Em xõa tóc ngồi hong làn gió bấc
Áo len đan ấm lại chút tơ lòng!

Phương trời cũ chiều xa như nỗi nhớ
Em theo chồng bỏ lại thoáng mưa xưa
Buồn ra ngõ ngó vời chân trời tím
Cánh chim bay khuất nẻo nỗi mong chờ?

Đêm xuân nữ cành đào hoa rụng trắng
Nụ mai vàng đèn hắt bóng xanh xao
Khung cửa sổ ánh trăng chờ lẻ mộng
Lòng chơ vơ đan kín thoáng mơ nào...

Bóng đêm về bao năm hồn say khướt
Nỗi ê chề tủi phận đếm tàn canh
Tình dị mộng phũ phàng hồn xuân sắc
Trời miên man ai bất chợt nhớ quên.

Hạ có thắm đường xưa thời áo trắng
Phượng có còn dấu cũ vết hằn in
Em có tiếc đò ngang sao vội bước
Để sân trường vắng một bóng chim xanh!

Hồn thiếu phụ người đi không trở lại
Bóng cô liêu tịch mịch tháng năm dài
Trăng gối chiếc bao đêm hồn ngấn lệ
Chút u tình em có tỏ cùng ai?

Bao năm lẻ đời âm thầm cam phận
Cúi nhân gian nhặt mãi bóng mây ngang…

LÂM TẺN CUÔI

Nỗi Chờ Tháng Tám

Tháng tám người đi về hướng gió
Thả chiều tóc mượt đón trăng mơ
Đợi mùa học mới buồn vơ vẩn
Bạn cũ niềm xưa mãi đợi chờ!

Tháng tám đường thơm mùi cỏ ướt
Lối quen nhịp bước cứ bâng khuâng
Em về quê ngoại chiều hun hút
Vô ý tìm ngang bóng lá bàng…

Con kinh chở nỗi lòng tôi đó
Rì rầm sóng nước hướng xuồng em
Cuốn bao nỗi nhớ xa vời vợi
Mắt lá chiều trôi sợi khói mềm?

Tháng tám tìm nhau chờ nhập học
Sân trường cỏ mọc thoáng hoang vu
Phượng không còn đỏ như đầu hạ
Sao vẫn còn đây nỗi thẫn thờ!

LÂM TẺN CUÔI

Những Giọt Mưa Đầu Mùa

Những giọt mưa đầu mùa lướt thướt qua mau
Không làm dịu cái nóng kinh người tháng hạ
Nhưng có đủ thấm ướt đất mùa trở dạ
Khi đồng khô cằn nứt nẻ dấu chân chim?

Chỉ biết rằng tôi lại nhớ về em
Nhớ một thuở tóc nghiêng tà áo trắng
Ta bên nhau bâng khuâng tìm chút nắng
Giọt mưa đầu lất phất bóng tình say…

Cánh phượng hồng đã cháy đỏ cành cây
Hoa nắng cũ giờ sao đầy bức bối
Chuyến đò ngang em nỡ đành bước vội
Tôi quay về hạ trắng nỗi chia phôi!

Tôi quay về áo trắng đã xa xôi
Mưa cuối hạ hát lời thu áo tím
Mây từ đó cứ ươm đầy khẩn nguyện
Giọt mưa đầu tôi lại nhớ về em…

LÂM TẺN CUÔI

Nhìn Em

Nhìn em bỗng nghe
Niềm thương nỗi nhớ đê mê
Nhìn em đắm say
Ngượng ngùng má chín hây hây
Nhìn em vấn vương
Soi từng sợi tóc em buồn
Nhìn em ngỡ như
Mắt đầy ánh mắt trời mơ…

Anh nhìn em cứ ngẩn ngơ
Hỏi lòng bao nỗi ước mơ mộng tình
Em như trái chín đầu cành
Giữa lòng anh, giữa lòng anh… ngọt ngào!

Anh nhìn em cứ dạt dào
Lòng mơ đón ánh trăng vào trong tim
Lạ lùng ánh mắt nhìn em
Thoáng thương, thoáng nhớ ánh nhìn mộng mơ.

LÂM TẺN CUÔI

Mưa Đêm

Mưa mù đêm phố vắng
Hiên nhà ai trú thân
Co ro hai đứa bé
Sống cuộc đời lang thang

Đêm phũ phàng gió buốt
Đời nệm ấm chăn êm
Ai xây lòng nhân ái
Che chở nỗi lòng đêm!

LÂM TẺN CUÔI

Mộng Ngỡ Ngàng

Bâng khuâng ta nhìn em
Mai vàng đang trổ nụ
Gió xuân dường qua phố
Nhớ ai hồn đăm đăm!

Băng ghế buồn góc sân
Người đâu giờ vắng bước
Nắng ngỡ ngàng tâm thức
Mây đàn niềm xưa xa…

Người qua người đi qua
Về đâu về đâu thế
Chim trời hồn cô lẻ
Gió cuồng chân vần xoay?

Mùa thương niềm chia tay
Hồn say tình mong đợi
Giờ sao hồn vời vợi
Người xa người xa… đâu!

LÂM TẺN CUÔI

Mỗi Độ Hè Sang

Có phải hạ về qua phố chăng
Mà như man mác mộng hương thầm
Nhà em gốc phượng còn không nhỉ
Để cùng sống lại thuở mười lăm…

Lưu bút ngày xanh phủ bụi mờ
Phượng hồng khô khốc giữa trang thơ
Ve kêu hạ tới bày chia cách
Hối tiếc thời ta tuổi học trò!

Nắng nhạt phương trời em biết không
Từ ai gót nhỏ bước theo chồng
Mỗi mùa phượng vĩ tôi thầm nhớ
Một nét môi cười say nhớ nhung…

Đã dễ gì quên thuở mộng đầu
Mà ve ngân tiếng cách chia nhau
Thôi ta kỷ niệm còn vương mãi
Mỗi độ hè sang phượng thắm màu .

LÂM TẺN CUÔI

Hoa Sao Nháy

Bên đường trộm hái hoa sao nháy
Sợ nắng ban mai mách gió chiều
Trăng đêm sẽ ngỡ người ngang ngõ
Ngắm cánh hoa vàng ngơ ngẩn yêu!

Đêm xưa tình tự hai mươi lẻ
Hao khuyết lưng trời sao nháy trăng
Tôi qua một thuở tình mông muội
Lập lòe đom đóm mộng đăm đăm…

Em trăng mười sáu nay vành vạnh
Tôi tựa sao khuya hút nẻo chờ
Bên sông áo trắng bay như gió
Tôi hái hoa vàng trong ngẩn ngơ…

Bên đường trộm hái hoa sao nháy
Hái lại niềm thương nhớ muộn màng
Em như hoa thắm say chiều nắng
Tôi ướt hồn mưa…Sao nháy trăng?

LÂM TẺN CUÔI

Hoa Mẫu Đơn

Dìu dịu hương thầm hoa mẫu đơn
Say như cô bé buổi tan trường
Bóng chiều áo trắng bay trong gió
Dáng mộng đài trang nhịp bước thương.

Hoa trắng ru lòng ai đắm mê
Xinh như cô bé tuổi xuân thì
Tóc dài hong nắng dường xao xuyến
Sợi dài đan rối nỗi tình si!

Có chàng tuổi trẻ bước chân theo
Đếm bước chân mơ bỗng ít nhiều
Nghe xanh bóng lá trong màu mắt
Hỏi lòng say đắm có bao nhiêu?

Hoa thắm chiều thương cánh mẫu đơn
Ơi, sao cô bé rẽ sang trường
Bước thương bỗng lạc chân trời tím
Nghe sầu lẻ bóng mộng vương vương…

LÂM TẺN CUÔI

Hoa Lục Bình

Chiều qua bến vắng nhớ người xưa
Bóng ngả hồn đơn mộng thẩn thờ
Lục bình hoa tím trời thương nhớ
Bọt nước chân cầu gió đẩy đưa!

Tôi đón chiều em nắng nhạt nhòa
Còn đâu áo trắng bước trường xa
Có chăng tóc rối trời mơ cũ
Mà thoáng tơ lòng mãi thiết tha?

Bước lẻ chiều rơi một nỗi niềm
Nửa hồn xa vắng, nửa hồn em
Đò xưa mộng cũ theo triều nước
Cứ chở mây bồng qua đáy tim…

Lặng lẽ chiều trôi cánh lục bình
Tím trời thương nhớ mộng lung linh
Tôi về bến cũ lòng ngơ ngẩn
Tìm thoáng tình xưa nghiêng bóng em!

LÂM TẺN CUÔI

Hoa Cũ Vườn Xưa

Ven đường hoa tím dường khô cánh
Tôi trở về đây lặng lẽ tìm
Một thuở em còn xanh mái tóc
Tay dầm khuấy nước múc trăng lên…

Đêm vang pháo chụp trong hồn nhớ
Gió rít từng cơn buốt cả lòng
Tấm cao su nhỏ không che hết
Thân hình mảnh dẻ, bóng mưa tuôn!

Chiếc xuồng ba lá đêm ra trận
Cô giao liên nhỏ nhẹ tay chèo
Tiếng ếch vang đồng như mật hiệu
Đưa người lính trẻ bước chân theo…

Hoa cũ vườn xưa buồn lạ lẫm
Nỗi nhớ miên man cứ rợn hồn
Giật mình sấm động trong lằn chớp
Khăn rằn quấn cổ, thét xung phong!

LÂM TẺN CUÔI

Hát

Tôi hát say sưa giữa cuộc đời
Hát buồn lữ thứ, hát đơn côi
Hát cùng cuộc sống bon chen tạm
Hát tuổi mơ vui đã mất rồi!

Tôi hát thâm trầm ru đáy tim
Hát thời trăng cũ tóc che nghiêng
Hát trong nỗi nhớ hồn da diết
Hát phượng buồn rơi ngập cả thềm…

Tôi hát dù không tiếng đệm đàn
Không từng bối rối, chẳng băn khoăn
Đời cho ta thế thì ta nhận
Cố hát cho tròn miệng thế gian?

Tôi hát niềm đơn lạc điệu hoài
Vẫn tìm cố được nỗi mê say
Cuộc đời thấm thoắt bao năm nhỉ,
Chẳng bỏ hơi gì trách móc ai!

LÂM TẺN CUÔI

Gởi Bạn Vùng Nước Lũ

Lũ dữ tràn về gây tang tóc
Đời người kiếp nạn có bao phen
Bạn nơi chốn đó chân đạp nước
Đầu đội càn khôn mấy nỗi niềm?

Nhà giạt người trôi ngàn đau xót
Nước đục cuồng chân những sự tình
Gò cao đất trũng hồn tê tái
Lốc xoáy màn trời lắm nổi nênh!

Lúa kê ốc đảo sao lòng đói
Trẻ không đến lớp lắm điều khôn
Sống cùng lũ lụt cam tâm nguyện
Thấm cảnh cơ hàn chẳng nước non...

Tấm lòng bè bạn vươn tay đến
Sức người chống lũ mãi bền gan
Bạn nơi chốn đó chân đạp nước
Tát cạn niềm đau quét Thủy Thần.

LÂM TẺN CUÔI

Góc Khuất

Em cứ giữ lại ánh buồn trong góc khuất
Để vô tình khi bất chợt gặp em
Còn ánh mắt nhìn nhau lặng lẽ
Chút trăng sao rụng bên thềm

Em cứ giữ lại niềm em
Còn anh mãi vô tình thế đó
Trái tim anh dù dập dồn sóng gió
Cũng chỉ là trăng mộng giữa tầng không

Em cố về đêm ru lại giấc xanh trong
Sẽ không có bóng hình anh trong đó
Cuộc hư vô ta không hề có
Dẫu mơ thôi thoáng muộn màng

Em cứ là một vầng trăng
Đối mặt trời kia đầy nóng bỏng
Mai anh chết giữa mắt em hướng vọng
Xin được một lần góc khuất nỗi niềm riêng!

LÂM TẺN CUÔI

Gió Heo May

Chút nắng sân trường còn sót lại
Là em áo trắng thướt tha chiều
Là tôi hay ngắm người qua phố
Những buổi tan trường trông đáng yêu.

Chút nắng sân trường nghe chợt ấm
Tôi bên lề đứng cứ hoài mơ
Tuổi xuân chừng ở sau vạt nắng
Có thoáng hương xưa đã nhạt mờ…

Muốn làm cánh gió nâng hồn mộng
Muốn đón làn mây vương tóc say
Muốn làm bóng mát cây che nắng
Giật mình lá úa, gió heo may!

LÂM TẺN CUÔI

Giao Mùa

Bạc Liêu mùa này trời đang mưa
Hàng cây chuyển gió buổi giao mùa
Tôi như cánh lá xuân vừa úa
Rụng đầy kỷ niệm trải hồn xưa …

Cà Mau bây giờ em còn không
Đường say cắp sách tuổi xuân hồng
Rưng rưng phiến nhớ mùa thương cũ
Một thuở tôi buồn mỏi mắt trông.

Đời sao muôn trùng xa ngàn khơi
Tìm nhau qua từng lượn sóng dồi
Con thuyền em có mơ vào bến
Neo chút niềm xưa trong mắt tôi?

Bạc Liêu thương đầy em Cà Mau
Đừng quên một chút nắng ngọt ngào
Phượng hồng đã trổ khơi hè đến
Cho mãi ươm buồn trong mắt nhau!

LÂM TẺN CUÔI

Em Như Chim Sáo

Bước nhỏ đường đến lớp
Em như chim sáo chuyền
Tôi đứng bên bờ trúc
Lơ đểnh nhìn trời xanh!

Nắng thơ ngây sắc nhạt
Gió vô tình thoảng bay
Bao ngày cây trút lá
Đường về ai có hay…

Trường làng quê êm ả
Hoa xinh một nụ mơ
Tôi bao ngày lặng ngắm
Mưa buồn rơi lưa thưa.

Rồi chợt chiều mây tím
Em chuyển lớp xa trường
Tôi thầm mong ước mãi
Chim sáo đừng sang sông!

LÂM TẺN CUÔI

Đối Ẩm

Chập chờn cùng em đối ẩm
Hương son thoang thoáng bên lòng
Ồ em, muôn hoa bát ngát
Mắt buồn gợn sóng chiều buông.

Nói chi âu là cũng thế
Nhấp môi đầu lưỡi buồn tê
Nôn nao nghe dường trẻ dại
Nhìn em biết nói câu gì!

Chợt hồn bàng hoàng thấm rượu
Mơ màng ngỡ chén giao bôi
Giật mình che nghiêng tóc xế
Chiều ơi, xuân đã qua rồi.

Nhìn em tay đan lặng lẽ
Xếp hình hoa trắng cánh hồng
Giọt buồn tôi như buốt giá
Gió đùa em tôi sang sông?

Ồ không, tôi trong mắt tuyệt
Chỉ là mây trắng vờn bay
Ồ không, em trong hồn nhớ
Gió đưa hun hút trăng đầy…

Thôi em, ta cùng đối ẩm
Để hồn ảo mộng tìm say
Thôi em, ta hồn chếnh choáng
Giả say quên nhớ u hoài…

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Sâu

Em tặng niềm đơn chiếc
Anh mang về quýt chua
Hồn mơ hoa trái ngọt
Đời sao nói cho vừa?

Em say miền... cúi xuống
Nhặt tàn hoa lòng anh
Chiều phai hoài sắc thắm
Anh ngước mắt cam đành!

Niềm em anh nào hiểu
Khi anh chẳng hiểu mình
Tự ta ta tìm quẩn
Tự ta ta hồn quanh.

Đời như là mây nổi
Tan hợp mỗi niềm anh
Đời như là gió thổi
Chao chiếc lá xa cành...
Em về như bóng trắng
Anh về như đêm sâu
Trăng hờ lưng lửng khuyết
Lòng ta ta tìm đâu!

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Mộng

Vườn đêm trăng lả ngọn
Nhánh phượng đọng giọt sương
Vô tư hoa mắc cở
Khép lá ngủ ven đường.

Gió xa đưa khe khẽ
Lạnh từng lá cỏ xanh
Bóng mây buồn lơ lửng
Mộng đầy trên lối quanh…

LÂM TẺN CUÔI

Cuối Năm

Cuối năm trời trở lạnh
Em mơ một vòng tay?
Anh như là chiếc lá
Vàng hanh nỗi hao gầy!

Bếp tàn em hoang lạnh
Ai thắp lửa mùa đông.
Anh khô như là ngói
Khói ám cả linh hồn…

Làm sao khơi niềm ấm
Mắt gió đã về đâu
Làm sao đời có được
Lặng lẽ nửa tinh cầu.

Anh về đêm ray rứt
Rụng một chút hoài mơ
Mai này xuân trở gót
Em có buồn như xưa!

LÂM TẺN CUÔI

Có Một Tấm Lòng

Một ánh mắt ẩn dụ
Tôi úp mặt vào hoàng hôn
Nắng lao xao lầu Công Tử
Nghe lòng trải bước Bạc Liêu xưa…

Một chiếc lá nhẹ đưa
Thoảng lời ru của gió
Cội thơ hồn bỡ ngỡ
Ấm chiều một thoáng gió mây giăng.

Một chiếc bóng vọng trăng
Đêm về chao bến vắng
Chạnh lòng soi đêm trắng
Tình xa sâu lắng Bạc Liêu tôi!

Một nốt nhạc chơi vơi
Giữa mây trời tan hợp
Mai dẫu nẻo đường đời xa hút
Còn một tấm lòng bên nhau.

LÂM TẺN CUÔI

Cánh Diều

Hè về em thả cánh diều bay
Mắt rộn niềm vui ước vọng đầy
Không gian rộng đón chân đùa nghịch
Tuổi mơ nương gió vút trời mây…

Mùa học đã khép lại niềm mơ
Bỏ lại sau lưng nỗi đợi chờ
Đồng xanh bát ngát mùi hương cỏ
Tuổi hồng em chắp cánh diều thơ?

Em nhé, diều căng dây nối dài
Lên cao cao mãi nỗi mê say
Hãy reo ca với diều no gió
Hãy thả hồn lên tận đỉnh mây!

Tôi chợt dừng chân với bóng chiều
Nghe hồn mơ cũ cứ xiêu xiêu
Tuổi mơ dẫu đã xa bay mất
Một cánh diều vui bỗng chắt chiu…

LÂM TẺN CUÔI

Bóng Chiều Bạc Liêu

Gió chiều mang mang vị mặn
Thoáng biển thổi vào hồn tôi
Âm vang nhịp đầy phố xá
Sóng đời chen chúc bước vui!

Bến lòng xa xăm bóng đổ
Chiều say giữa trời Bạc Liêu
Mười năm tình ai lá khép
Mộng lòng bao nỗi chắt chiu?

Ráng chiều pha hồn áo trắng
Tan trường gió thướt tha bay
Nắng xanh khua hồn kỷ niệm
Miên man tóc xõa vai gầy…

Nét thầm ai ngang cuối phố
Dường em tôi ngày xưa xa
Ngọt môi câu ca vọng cổ
Ru nhau suốt thời mơ hoa!

LÂM TẺN CUÔI

Ảo Ảnh

Hãy rót thêm đầy cốc nước trong
Cho tôi uống cạn một tấc lòng
Cảm ơn đời ghép tình tri ngộ
Để mắt xa vời trông… tóc buông!

Tôi kẻ vô tình lơ đểnh luôn
Ngại ngần trong ánh mắt em buồn
Nghe tim vô cảm đầy băng giá
Nắng đã hôn hoàng - gió đã tuôn.

Sợ lắm người ơi, nhịp trái tim
Một hồn ảo ảnh, một trăng nghiêng
Lỡ khi say đắm mang sầu khổ
Tôi biết làm sao giữa… trốn tìm!

Tôi kẻ vô hồn luôn quắt quay
Hoa hồng xin ngắm chẳng chạm tay
Bởi ngàn gai nhọn trong tâm thức
Đã xước hồn tôi kiếp đọa đày…


LÂM TẺN CUÔI