Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Số Phận

Xe lăn bên dốc cuộc đời
Tôi lên dốc dựng chợt tôi ngỡ ngàng
Muộn phiền muôn thuở xa xăm
Ai người ước đẩy xe lăn bao giờ!

Nẻo người tình mộng chơ vơ
Cô liêu đi suốt đôi bờ cỏ hoa
Lặng thầm ném mắt tình xa
Tự ti nhặt lấy trăng tà quạnh hiu…

Gió như thương cảm ít nhiều
Nhắn tôi chút nắng đìu hiu lững lờ
Rằng xưa có gã tình cờ
Mượn tranh mộng mị thẫn thờ… Bích Câu.

Xe lăn leo dốc âu sầu
Xe lăn mấy nẻo bạn bầu hỡi em
Vô tình chạm nỗi đau riêng
Nhìn ai nén lệ mà nghiêng cõi lòng!

Ai xui ai đẩy nỗi buồn
Ai xui ai đẩy thoáng hồn đa mang
Tôi về ngõ vắng miên man
Lặng câm một bóng trăng vàng đơn côi.

Thôi em đừng đẩy buồn tôi
Mặc cho số phận chơi vơi mịt mùng
Bởi xe lăn dốc lưng chừng
Lỡ như chết máy ai còn mong ai!

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: