Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

Bóng Nắng

Nắng không về nơi em đi chiều ấy
Tôi một mình đứng đợi dưới tàn cây
Hoa thì cứ theo mùa luôn bất chợt
Nở trong lòng những đóa gió mưa bay…

Em không về dẫu một lần từ đó
Cánh én buồn chao nỗi nhớ bao năm
Tôi - chiếc lá lượn lờ bay năm cũ
Đáp xuống thềm rã rượi bóng xuân sang.

Trăng năm ấy tóc thề em bay rối
Đan hồn tôi vời vợi nỗi thương hoài
Bên thềm gió sương mong manh một bóng
Thoáng mơ màng vương mãi giấc mơ say!

Sân trường cũ vẫn dập dìu áo trắng
Tôi về qua bóng nắng dịu trong lòng
Em dấu cũ cỏ bồng nay vàng úa
Mây ngang trời em có nhớ gì không?

LÂM TẺN CUÔI



Bóng Chiều Phai

Cánh chim chiều chợt đậu nhánh bần xưa
Soi nỗi nhớ dòng sông thơ mộng ước
Một thời xa chỉ còn là ký ức
Tôi quay về rưng rức nỗi niềm thương…

Gió bây giờ đã khác thuở mù sương
Không thoảng nhẹ hương tóc bồng áo trắng
Tôi quay quắt cố tìm riêng giọt nắng
Ngẩn ngơ nhìn bông súng bập bềnh trôi!

Ngắt cánh hoa mộc mạc để tìm vui
Không dưng bỗng nghe lòng buồn da diết
Ôi! cảnh xưa đâu rồi hồn mắt biếc
Lối trường xưa hối tiếc dấu rêu mờ?

Bóng lục bình tôi gặp giữa cơn mơ
Nét cười xưa một thời tôi say đắm
Lá thu vàng rụng riêng em một thoáng
Nhánh bần xanh lẳng lặng bóng chiều phai…

LÂM TẺN CUÔI



Băn Khoăn...

Trăng xoay nhanh vòm nhật thực
Em đi tăm tối một thời
Tôi qua từng mùa lá rụng
Kiễng chân đợi gió tìm vui.

Con đò băng ngang lạc dấu
Sông buồn cứ sủi bọt tăm
Hình như trùng trùng mây trắng
Mang đầy nỗi nhớ bâng khuâng.

Năm năm chong đèn ảo giác
Tàn hoa mấy độ, mưa buồn
Cố trụ lòng bên dốc dựng
Chập chờn bão nổi sau lưng.

Mệt nhoài ngỡ ngàng cát bụi
Chợt ngồi lún nỗi ưu tư
Nắng say nghiêng trời ấm lạnh
Băn khoăn tôi cứ… hình như…

LÂM TẺN CUÔI