Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008

Hoa Cúc Nhung

Tôi trở về quê xưa
Lặng thầm từng nỗi nhớ
Tay cầm nụ hoa đỏ
Dấu xưa hồn miên man

Niềm xưa nỗi cũ mơ màng
Bóng mây lơ lửng lòng thầm nao nao

Bìm bìm leo bờ giậu đổ từ lâu
Hoa dâm bụt cứ đỏ ngầu từng đóa
Sân trường cũ hoang vu hồn cỏ lạ
Tôi cố tìm lại dấu cúc nhung xa!

Em trong tôi vẫn thắm mãi màu hoa
Hoa cúc đỏ nhụy vàng tha thiết cũ
Con đường nhỏ dắt tôi lần nỗi nhớ
Tìm về đây xây kỷ niệm xưa buồn…

Khoảng trời này tôi hút bóng người thương
Nơi vạt cỏ ta cùng soi trăng tỏ
Nơi em đi vào mùa chinh chiến đó
Cho tuổi thanh bình tôi giấu niềm đau!

Tôi về đây nắng chợt xế ngang đầu
Bên hoa dại chen màu cùng cỏ biếc
Sắc hoa đỏ cứ gợi niềm luyến tiếc
Cho chiều buồn gọi khẽ cúc nhung xưa .

LÂM TẺN CUÔI

Hát Một Mình

Thơ phổ nhạc buồn hát với ai
Hát với cây e gió hú dài
Hát với trăng e sương thấm lạnh
Hát với mây trời - mây trắng bay.

Thôi mình cố hát để mình nghe
Hát nỗi tình xưa lạc nẻo về
Có con bướm trắng bên giàn mướp
Có phượng sân trường rũ xác ve…

Có nhịp cầu ao giũ áo xưa
Ai qua áo trắng mộng chưa vừa
Mắt xanh niềm nhớ còn chăng nhỉ,
Mà bóng thời gian cứ đẩy đưa?

Một mình hát - chỉ một mình thôi
Hát nỗi buồn vui giữa cuộc đời
Dẫu đời lạnh nhạt niềm riêng ấy
Ta vẫn say vùi giữa cuộc chơi!

Hát chán chê hồn ta khẽ ngâm
Có đâu rồi chẳng gặp tri âm
Thơ buồn phổ nhạc ta ngồi hát
Dẫu chẳng tròn hơi chỉ hát thầm.

LÂM TẺN CUÔI

Em Đi Giữa Hoàng Hôn

Em đi giữa hoàng hôn
Lá thầm vương nẻo nhớ
Tôi gió chiều bỡ ngỡ
Buồn ngó cánh đào rơi…

Niềm say nào chơi vơi
Mùa giao mùa tóc rối
Vì sao mà bước vội
Đò ngang tình ven sông?

Áo trắng thời mông lung
Xa trường ai còn nhớ
Chiều chiều mây ngang ngõ
Nắng tím trời lang thang!

Ai xuôi tình cách ngăn
Mà xót thầm nỗi nhớ
Xa nhau hồn cứ ngỡ
Ta còn trong mộng du…


Em bước vào mưa chưa
Mà thẫn thờ đến thế?
Tôi một hồn đơn lẻ
Miên man tình xanh xao.

Một thời ru trăng sao
Sách đèn bao mộng ước
Mưa nào giăng lướt thướt
Giọt buồn em mênh mông…

Em đi giữa hoàng hôn
Nắng tàn trên mái tóc
Gợi hồn tôi cô độc
Say niềm say phũ phàng.

Đã đến mùa hoa tàn
Đầy trời hoa vẫn thắm
Hoàng hôn tôi chợt ngắm
Nghe hồn như khôn nguôi!

Mai mùa hoa qua rồi
Chỉ chiều loang nắng tím
Lòng tôi còn ẩn hiện
Em đi giữa hoàng hôn.

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Xem Tuồng Cải Lương

Em hãy hát trăng vàng thương lối ngõ
Hát đêm tàn lấp lánh ánh sao Hôm
Hát nỗi nhớ bồn chồn bao mộng ước
Bằng sáu câu vọng cổ đượm hơi buồn!

Đêm đã lắng hồn ta ngàn hồi tưởng
Tiếng đàn xưa ai oán trái ngang tình
Bao lễ giáo trĩu oằn vai lam lũ
Vọng chuông chùa văng vẳng gióng tàn canh.

Hai nỗi nhớ như đong bằng máu lệ
Khúc tơ lòng tựa muối xát kim châm
Vang nhịp trống não nùng hồn cô phụ
Đời mênh mang đón lấy một cung đàn.

Em hãy hát gió thầm mang vị biển
Hát tình người chan chứa mặn mà duyên
Hát từng nỗi buồn vui vì cuộc sống
Bằng tiếng tơ đất Bạc nhịp ân tình!

Đời vẫn đẹp dù lời ca van vỉ
Tình vẫn nồng dẫu khúc hát tang thương
Em hãy hát cho thật đầy rung cảm
Để nâng hồn bay bổng tận không trung.

Sân khấu nhỏ tải biển đời rộng lớn
Một bản đàn chở cả nỗi lòng đau
Hồn khẽ lạc giữa chập chùng âm sắc
Đời như mơ, man mác ánh đèn màu…

Em hãy hát như bao lần đã hát
Hát cho đời mua lấy cuộc buồn vui
Tôi lãng đãng niềm đa sầu muôn thuở
Phấn son đâu che lấp nổi ngậm ngùi…

Cuộc đời bỗng như hòa cùng sân khấu
Giấc mơ đời như một chập cải lương
Em hãy hát nỗi lòng tôi trăn trở
Cùng người xưa ấp ủ nỗi ru buồn!

LÂM TẺN CUÔI

Đêm Trăng

Chú ơi, một mảnh trăng non
Đêm qua bà kể mộng thường Hằng Nga
Tiếc thương phận gái tài hoa
Trời sao cay nghiệt hóa ra thiềm thừ?

Trăng tròn vành vạnh vườn thu
Xạc xào gió nẩy lá khô rụng vào
Chiêm bao chợt thoáng mơ nào
Kìa, hoa hé nụ hương ngào ngạt bay…

Cây đa chú Cuội thang mây
Ngày xưa Cuội bứng gốc cây làm gì?
Để truyền miệng thế khen chê
Cô đơn ngồi ước nỗi gì cùng trăng?

Lạnh lòng ngăn ngắt sương giăng
Lối xanh dấu cỏ nỗi thầm hương đêm
Lơ thơ vọng tiếng dế mèn
Vạc khuya về tổ gọi chuyền lẻ loi!

Chú ơi, Hậu Nghệ đâu rồi
Ngàn năm ảo vọng tìm tòi thuốc tiên
Để rồi vỡ mộng xạ tên
Quạ trời có biết nỗi nênh sự tình?

Bâng khuâng vịn cánh hoa quỳnh
Dường xưa cổ tích ru đêm diệu huyền
Ngẩn ngơ thoáng ánh trăng nghiêng
Trăng nằm thoai thoải bên triền vườn ươm…

Tích xưa vũ khúc Nghê Thường
Ai say đắm đuối … Ai cuồng sắc hương
Nguyệt cầm mãi dạo cung Thương
Hòa âm sáo trúc véo von bên thềm?

Nhạc thầm nương ánh trăng đêm
Tơ trời vương thoáng tóc huyền hương xa
Cháu ơi, một mảnh trăng ngà
Có ai đoán được trăng già, trăng non!


LÂM TẺN CUÔI

Đêm Cần Thơ Nghe Ca Huế

Ngẫu nhiên gặp gỡ duyên thơ
Ngẫu nhiên thoáng Huế giữa mưa đồng bằng
Anh ca lại khúc Chầu Văn
Nghiêng nghiêng gió… nghiêng nghiêng thầm… lòng tôi!

Ngẫu nhiên sơ ngộ góc đời
Mà như quyến luyến cả trời Cần Thơ
Đời nôn nao những bất ngờ
Mơ Hương Giang bỗng chạm bờ Hậu Giang.

Gõ ly hát nhịp ca vang
Bóng nghiêng… tuổi mộng lỡ làng còn mơ
Em gái Huế nón bài thơ
Tôi chưa lần gặp “bây chừ” nơi đâu…

LÂM TẺN CUÔI

Dư Âm Tháng Mười

Tháng mười cơn bão rớt
Đêm gõ hồn mưa bay
Mộng cuồng như gió xoáy
Người đi áo trắng phai

Trường xưa tình xa lắc
Nỗi nhớ đùn chân mây
Mùa thu ươm vàng lá
Rụng xuống nỗi hao gầy

Tôi một hồn bão nổi
Chập chùng triền cát xa
Em cuộc tình hoang mạc
Chôn vùi mộng bướm hoa

Tháng mười cơn bão rớt
Miên man chút mộng tàn
Xa rồi thời áo trắng
Chỉ còn thoáng dư âm


LÂM TẺN CUÔI

Dòng Tin Nhắn

“Chiều nay em buồn khi trời đang rớt hạt”
Có giọt mưa nào man mác nỗi lòng em
Đừng chơi vơi và em nhé, đừng muộn phiền
Đời mãi đẹp dù chiều mưa hay sớm nắng…

Anh miên man với một dòng tin nhắn
Hồn xôn xao như thoáng mộng thuở xưa nào
Chợt nhìn nhau thôi nắng đã ở trên đầu
Thì em nhé, mưa chỉ sầu vô lối.

Thoáng niềm xa ai mang hồn tóc rối
Thoáng nhớ nhau mây nổi tuổi lưng chiều
Ta ru đời cho tràn ngập nỗi tin yêu
Cố sống đẹp dẫu ít nhiều sầu muộn.

Có chút lòng ta gởi cùng cánh sóng
Cho nỗi buồn bay bổng giữa tầng không
Anh mỗi chiều cứ xa vắng chờ mong
Dòng tin nhắn phập phồng trong tim lạ!

“Anh thân mến, chiều nay em buồn quá!”
Tiếng xé lòng ai chia sẻ cùng em
Muốn đến bên em san sẻ nỗi muộn phiền
Anh sẽ đến dù chẳng bao giờ được đến…


LÂM TẺN CUÔI

Dễ Thương

Bé trông thật dễ thương
Mà thương thì không dễ
Tình ngẩn ngơ đấy nhé
Yêu chi vẩn vơ sầu.

Bé trông thật ngọt ngào
Mà tình đâu có ngọt
Tan trường theo lấm gót
Gió xa hồn mơn man…

Bé trông tựa thỏ ngoan
Tóc vai gầy khép nép
Tôi nắng chiều tội nghịêp
Luống cuống trời cỏ xanh.

Bên đường chim hót quanh
Gọi dật dờ mây trắng
Mắt nhìn nhau ngân ngấn
Lá thu vàng rưng rưng…

Bé trông thật dễ thương
Mà thương thì không dễ
Tình là chi, hỡi bé
Sao lòng luôn bâng khuâng?


LÂM TẺN CUÔI

Cuồng Ca Ngày Về

Ngày về cùng em ta trễ hẹn
Từ độ hoa vàng phai hướng dương
Xuồng ai theo nước rời xa bến
Lận đận lòng nhau nước lớn ròng?

Ngày về cát bụi mờ lau sậy
Nắng nỏ vườn em mấy khóm hoa
Nhớ thuở mưa dầm ai muốn khóc
Bãi xưa trơ khấc cội mai già!

Thương chiều tím ngát mùi hương cũ
Tóc xõa vai gầy say ngẩn ngơ
Lá khô một chiếc chao hồn mộng
Văng vẳng bên sông vọng tiếng đò…

Thềm cũ ru buồn quanh quẩn gió
Xạc xào lối cỏ dấu mơ phai
Hàng cây khắc đậm trời mơ thuở
Ngơ ngác lòng nhau luống những ngày?

Ngày về mây xám dường như hỏi
Bến đợi bao chiều xa vắng trông
Giũ bụi phong trần ta hối tiếc
Một tiếng lòng xưa chợt điếng hồn!

Ngày về thôi đã vàng trang sách
Vàng vọt hồn nhau hoa bướm xưa
Mai em về lại vườn hoa nhỏ
Có ghép tròn câu một chữ ngờ.

Mênh mang bến cũ chiều tư lự
Ru nỗi niềm nhau đóa hướng dương
Hoa khô ủ hạt chờ gieo muộn
Hạt nẩy mầm hay tự dối lòng?

Ngày về bước hẫng tình tê tái
Cố lý xưa hề cố lý xưa
Ta hát cuồng ca bên giậu trúc
Nước vẫn dòng xuôi, nước lững lờ…


LÂM TẺN CUÔI

Cô Lái Đò

Cuối năm ta về thăm bến cũ
Cô lái đò xưa nén thở dài
Anh ấy lâu rồi không trở lại
Sương đầy phủ kín tóc ngang vai!

Cành đào hoa trắng rưng rưng bến
Ríu rít sân trường lắng tiếng xưa
Hôm ấy em về nhen chút gió
Tiễn bước người đi để đợi chờ…

Ba năm người ấy xa biền biệt
Đằng đẵng mười năm nắng xế chiều
Bến sông đò cứ quên xuân tới
Lục bình trôi giạt nỗi đìu hiu.

Cuối năm ta về thăm xứ sở
Khản đặc lòng ai những nỗi niềm
Bóng chiều chợt lóe hồn tê tái
Cô lái đò ngang mắt nhá nhem!


LÂM TẺN CUÔI

Chuyến Xe Chiều

Chuyến xe chiều chợt gặp lại cố nhân
Em tay xách, tay bồng về thăm nội
Nỗi niềm xưa trong mắt nhau bối rối
Chiều ba mươi ai chẳng vội quay về!

Bao năm rồi tôi canh cánh niềm quê
Lòng khát khao nỗi xuân về xum hợp
Mâm ngũ quả mẹ chưng ngày tết nhứt
Ấm lòng sao thuở tuổi mộng mơ đầy.

Ta thuở nào đôi ngả lá vàng bay
Nay em về cho gởi lời nhắn lại
Bóng mây quê trắng trời xa bay mãi
Chưa dịp về thăm lại xóm làng yêu.

Nơi thiếu thời bao niềm mộng chắt chiu
Cánh cò trắng dập dìu đan mộng ước
Chợt gió cuốn cơn mưa chiều lướt thướt
Bạn bè ta day dứt nỗi chia lìa…

Bóng hoàng hôn tím mãi bước chân đi
Say kỷ niệm gió xuân thì xa khuất
Để nỗi buồn đa mang lòng rạo rực
Chiều ba mươi gặp lại chút thương hoài.

Phút ngỡ ngàng nhàn nhạt thoáng tàn phai
Mai xuân rồi thôi em về chốn cũ
Thăm giùm tôi mái trường quê ngày đó
Khép giùm tôi một nỗi nhớ tình đau!

Bạn bè ai không thương cảm lòng nhau
Chiều giã biệt chút sầu tôi giữ lại
Em về quê nhớ vui đừng mê mãi
Nỗi lòng tôi hoài vọng bóng quê nhà.

Chuyến xe chiều lại lăn bánh đường xa
Nhìn hút bóng bến sông nhòa dáng cũ
Lòng ngẩn ngơ cánh mai vàng đơm nụ
Mai xuân rồi ai ấp ủ niềm xa…


LÂM TẺN CUÔI

Chia Lìa

Nín đi em! mẹ sắp về
Ru em rưng rức, chị nhòe mắt cay
Mai này cha mẹ chia tay
Đường đời đôi ngã theo ai cũng buồn!

Phải như ở lại ruộng đồng
Mẹ cha chân lấm tay bùn mà vui
Ra chi phố chợ đổi đời
Để giờ rạn vỡ lìa đôi tan nhà.

Ruộng vườn sẻ bảy san ba
Sẩy chân không thể tìm ra lối về
Theo cha lòng chị não nề
Xa em, xa mẹ lấy gì làm vui?

Tuổi mười hai chị đành thôi
Xa trường bỏ học nước nôi đỡ đần
Mẹ hiền ốm yếu một thân
Em đừng quấy khóc, tủi thân mẹ buồn!

Nín đi em! phút chạnh lòng
Bôn ba rồi biết về phương trời nào
Mai này khôn lớn tìm nhau
Có buồn như lúc lìa nhau bấy giờ…


LÂM TẺN CUÔI

Cánh Hoa Xưa

Nắng lưng chiều em ngồi hong lại tóc
Điểm trang hồn xuân sắc thoáng tàn phai
Đêm cứ mãi đi tìm bao truyền thuyết
Ru niềm say ảo vọng tháng năm dài…

Cơn gió nhẹ qua hồn xưa nuối tiếc
Em trang đài một thuở lững lờ duyên
Trăng nghiêng bóng khi chợt nhìn ngoảnh lại
Xót lòng ai trăng nhỏ lệ bên thềm?

Giàn hoa giấy em thời xanh kín cổng
Mỏng manh hồn thay sắc tím hoàng hôn
Đóa mây xa lặng lờ ru ảo giác
Thuở xuân mơ man mác thoáng mưa buồn…

Mây mãi trôi đi tìm trăng viễn xứ
Quên một thời lá úa mộng tình say
Trái chín cây qua thời xanh trái rụng
Lối xưa buồn ấp ủ bước sầu ai?

Hoa giấy cũ cổng rào chưa chiết nhánh
Giậu bìm bìm vướng víu nỗi tình xa
Ai trở lại bụi trần chưa kịp giũ
Mắt ngỡ ngàng hương sắc một thời hoa…

Mưa bỗng nặng hạt buồn bên phiến nhớ
Gió xoay chiều luống cuống giọt tình xưa
Trái tim đau thẫn thờ niềm mơ cũ
Trời mang mang bối rối mộng sao vừa.

Mắt tìm nhau rưng rưng hồn cách biệt
Cánh môi hồng mím chặt nỗi lòng đau
Giấc mơ xuân âu chỉ là huyền thoại
Bóng xuân qua hoa trắng giọt mơ nào!

Hoa giấy mỏng lung linh chiều sắc nhạt
Vạn huê lầu tên gọi cánh hoa say
Trong sâu thẳm tôi thầm nâng niu mãi
Sắc hoa màu trinh bạch thoáng tình ai!


LÂM TẺN CUÔI

Búp Hoa

Muốn tặng bé một vầng nắng ấm
Để bé hồng má thắm mười ba
Vườn xuân vừa nụ búp hoa
Giòng sông cổ tích rồi xa biển nguồn…

Muốn tặng bé một luồng gió mát
Để bé cùng hoa ngát hương say
Chiều mơ bé thả tóc bay
Sợi vơi niềm nhớ, sợi đầy bâng khuâng.

Muốn tặng bé một ngàn nỗi ước
Để bé làm dáng bước ngây thơ
Sách đèn, cuộc sống bé mơ
Tâm hồn trong trắng dường chưa biết gì…

Muốn tặng bé và khi nhìn lại
Bé chợt đầy, chín mẩy hồn thơ
Xuồng xuôi bến nước tuổi mơ
Mùa xuân là bé, bé vừa búp hoa.


LÂM TẺN CUÔI