Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Tỏ Độ

Dường bây giờ trời đã chớm lập đông
Tôi thầm ngắt nụ mai buồn lối ngõ
Nắng hôn hoàng có ai còn mong nhớ
Cánh phượng hồng hạ đỏ thoáng mơ xưa!

Vùng trời em thuở nắng sớm chiều mưa
Tôi chợt ghé ngại ngần không dám gọi
Điện thoại reo không tiếng em tôi hỏi
Có một người như xát muối lòng tôi…

Em dịu dàng cứ chúm chím nụ môi
Cho tôi bỗng nhìn lại tôi - hoa đỏ
Sài Gòn ơi, với bao niềm mong nhớ
Có nụ nào hoa hạ của tim tôi?

Nắng Bạc Liêu giờ nắng mãi chơi vơi
Tôi cứ gợi chờ ấm trời lửa hạ
Dù em giờ có thành người xa lạ
Và gió cuồng có buốt giá… ngoài kia!

Nét cười nào em tỏ độ từ bi
Cho tôi cạn nước cam lồ nơi ấy
Cho tôi gọi từ em dòng suối chảy
Đễ nét đời hoa vẫn mãi xanh tươi!

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: