Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Qua Phà...

Gió xa nắng mỏi qua phà
Chập chờn sông nước la đà dáng quen
Bàng hoàng một thoáng nhá nhem
Bóng xưa bàng bạc nét em lưng chiều…

Lặng lờ thoáng mộng hắt hiu
Ngày xưa ta có nói điều gì đâu
Mà khi nắng xế qua cầu
Ba mươi năm lẻ còn đau nỗi đời!

Ngày xưa tim chợt bồi hồi
Đường đê sình lấm gót người gieo neo
Tôi trai mười bảy ngó theo
Dáng cô giáo nhỏ chiều heo hút buồn.

Mỗi ngày hai độ đường thôn
Quản chi mưa nắng gót son thị thành
Hoa lan nở ngát đồng xanh
Ú tim chết điếng nỗi niềm trai quê.

Sớm chiều đón bước đi về
Ấp a, ấp úng, tái tê… bồi hồi
Ngập ngừng chào khẽ “chị ơi!”
Ửng hồng gò má “chị” cười thật xinh!

"Chị ơi” nắng cứ loanh quanh
“Chị ơi” gió cứ nhẹ tênh bao niềm
“Chị ơi” con vịt chết chìm…
Với tôi mơ suốt một miền cỏ hoa.

Hạ nào thảng thốt niềm xa
Gởi tôi sợi tóc làm quà ra đi
Con tim loạn nhịp xuân thì
Nỗi đau nén lại… Nẻo về bặt tăm!

Tấc lòng từ ấy đăm đăm
Tóc vương mấy nỗi xa xăm đợi chờ…
Gặp nhau lại thoáng tình cờ
Tóc mơ xưa, nay cũng vừa…muối tiêu!

Mắt nhìn nói ít hiểu nhiều
Ngày xưa ta cũng nói điều gì đâu
Sông tương từ cách giang đầu
Gan đau ruột thắt… dàu dàu bấy nay.

Tóc tôi đã bạc luống ngày
"Già" hơn "liều" gọi mệt nhoài…tiếng “em”
Mím môi “chị” vẫn cười hiền
Nét xưa, nỗi cũ lại nghiêng… cõi hồn!

Thẹn lòng chợt tự nhủ lòng
Hoa râm còn thoáng mơ hồng phải không
Có ai tránh khỏi xao lòng
Phút giây “ngoài vợ, ngoài chồng”… băn khoăn.

Mời lơi một tiếng xa xăm
Nao nao muốn ghé bởi chăng hiếu kỳ
Dù chưa nói được câu gì
Cũng mong “người cũ” trọn thề ước riêng…

Qua phà một đổi nắng nghiêng
Ven sông mái ngói phủ xanh trái lành
Khói lam ấm những nỗi niềm
Vườn sau… gió mát… thảo hiền… ví von!

Lắng buồn cũng khẽ yên lòng
Thôi ta dứt nỗi tơ hồng… tóc xưa…
Hàn huyên tiếng nhặt, tiếng thưa
Niềm xưa ta đó… niềm xưa xa rồi…

Giã từ mắt chợt bùi ngùi
Nhà em chim sẻ đầu hồi… véo von
Chồng em "người ấy" đánh đờn
Đứt dây cái bựt… tôi hồn lặng câm!

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: