Ve
rộn ràng ru hạ trắng chưa em
Giàn
thiên lý gió đầu hè khua trổ
Hương
thơm ngát có dịu trời nắng đổ
Khi
một lần ta bỗng nhớ về nhau?
Em
phương trời có chợt nắng lao xao
Nghe
cồn cào tiếng ve ngân ra rả
Khi
nơi ta không tiếng ve mùa hạ
Như
một thời ta cắp sách trường xa…
Anh
một lần ấp ủ mộng phù hoa
Đời
không em cứ nghe buồn man mác
Vùng
nước mặn ve không hề thoát xác
Cạn
cuộc đời chỉ ấp ủ đất quê!
Ngọn
gió nào ru anh nỗi tái tê
Mơ
vòng tay ấm nồng em quạt mát
Sao
em dỗi không trao anh ánh mắt
Để
bây giờ thiên lý thoảng hương xưa?
Vùng
trời nào khơi lại tuổi mộng mơ
Anh
cũng thấy cả một hồn thiên lý
Nhớ
quay quắt không bao giờ dám nghĩ
Có
một lần đăm đắm mắt nhìn nhau!
Lâm Tẻn Cuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét