Trăng
đêm nhạt mờ, ứa lệ
Người
đi xa tắp nẻo về
Cành
khô lung linh bóng nhớ
Giật
mình rụng giọt sương khuya!
Nỗi
đường tình xưa hun hút
Lá
khô động thức gió nồm
Tôi
sâu đo tình quạnh vắng
Dập
dồn tiếng ếch nỉ non…
Hình
như em hồn rất trẻ
Suốt
ba mươi mấy năm gầy
Tôi
mang u tình quay quắt
Nét
cười em đó liêu
trai.
Tóc
phai thời gian nhuốm bạc
Cõi
lòng đâu đã cam tâm
Nhạn
về đông chiều khuất nẻo
Ta
hồn đáy nước tìm trăng!
Lâm Tẻn Cuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét