Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Hoa Cát Đằng

Rao trưa khản giọng đồng bằng
Hàng rong chị gánh lỡ làng tuổi xuân
Những mong núp bóng tùng quân
Mà nương phận mỏng gió sương cát đằng!

Thân dây leo phận bẽ bàng
Tuổi thơ chị gánh nhọc nhằn trên vai
Bởi em khát sữa bú tay
Mẹ hiền thiếu thuốc tháng ngày buồn đau.

Cha về bứt sợi nhợ câu
Đứt dây, rách mép – mẹ đau oặt òa
Cha ăn mặn nẻo trời xa
Bỏ con khát nước – lệ nhòa… sinh nhai!

Thay cha dỗ mẹ đọa đày
Thơ ngây chị đổi đường dài ruổi rong
Gánh hàng trĩu nặng oằn lưng
Tiếng lê guốc mộc não lòng hẻm trưa…

Người ta thục nữ mộng mơ
Chị mang lam lũ tuổi thơ vào đời
Người ta rộn rã nói cười
Chị đa đoan với nợ đời đăm chiêu.

Một lần dừng bước cô liêu
Hiên nhà hoa bám tường leo muộn mằn 
Cát đằng những muốn nương thân
Mà chiều hoa tím buồn mênh mang buồn!

Lâm Tẻn Cuôi.

Không có nhận xét nào: