Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

U Uẫn


Tôi là kẻ luôn mang hồn cô độc
Và trái tim sỏi đá sạn chai rồi
Làm sao biết những nỗi lòng con gái
Trong mắt nhìn thiếu phụ thoáng chơi vơi!
 

Tôi là kẻ nhìn đời luôn ngơ ngác
Và niềm yêu xa xỉ quá đi thôi
Nên không thể nói lời san sẻ được
Dẫu thời gian cô bạc giữa lưng trời!
 

Em chỉ ước những niềm riêng nhỏ nhất
Những niềm em cháy bỏng khát khao lòng
Tôi chạm khẽ mà nghe hồn lịm tắt
Giữa mịt mùng một chớp lóe sau lưng.


Tôi là kẻ muôn đời luôn lạc lõng
Tìm nhân gian xa xót mảnh ân tình
Em thánh thiện giữa đôi bờ hư thực
Tôi gọi hồn u uẩn nỗi tâm linh!

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: