Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2007

Xuân Xa Quê

Có lẽ bây giờ nơi chốn cũ làng quê
Em đang trách anh vô tình quá đỗi
Bao ngày qua không một lời thăm hỏi
Chưa một lần quay lại lối trường xưa …

Cây mai vàng giờ chắc trổ hoa thưa
Cành đào cũ có còn đơm say nụ
Em xuân xưa nép mình bên song cửa
Hẳn mỏi mòn ngóng đợi bước chân quen?

Có bao giờ em hiểu được lòng anh
Khi gió rét xuân về nơi đất lạ
Nhớ da diết niềm quê xa khói tỏa
Bóng lam chiều man mác mãi lòng nhau.

Anh ra đi từ độ nắng lao xao
Mang hoài bão dạt dào miền quê cũ
Gió phương xa cuốn anh rời thương nhớ
Bụi thời gian cứ phủ lối đi về!

Nơi quê nhà em khép nép lũy tre
Có nghĩ ngợi bóng xuân thì qua ngõ
Anh mang theo hành trang câu vọng cổ
Ngọt môi mềm em hát buổi chia xa.

Mây ngang trời anh ngơ ngác mơ hoa
Ngày tết đến bên nhành đào trắng rụng
Gió se se hắt hiu ngàn cơn mộng
Tóc thề xưa hương thoảng mãi bên lòng!

Có lẽ anh bây giờ với nỗi long đong
Càng mong ước ngày sẽ về quê cũ
Nơi cầu ao có người em bé nhỏ
Mắt vương buồn tha thiết nỗi lòng anh.

Mùa xuân này em có biết không em
Anh chỉ ước một miền quê êm ả
Có nét cười em mênh mang khói rạ
Đêm đốt đồng ấm cả nỗi lòng nhau…

LÂM TẺN CUÔI.

Không có nhận xét nào: