Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Một Thoáng Nữ Sinh

Thu vốn buồn nên lòng muốn tìm vui
Mưa dầm mãi nên thèm đôi chút nắng
Em qua nhà một hồn tôi áo trắng
Mắt long lanh ngấn nắng thật trong lành.

Đông chợt về tôi thoáng gió khô hanh
Rụng chiếc lá trải đường mơ em bước
Tuổi thơ ngây em ươm đầy mộng ước
Tóc che nghiêng cặp sách dáng dịu hiền…

Thướt tha chiều em một thoáng nữ sinh
Say ánh mắt tôi nhìn mơ ước cũ
Ôi, hoa xưa đã rụng tàn một nụ
Em nở đầy có khỏa lấp niềm đau?

Dường bóng chiều có một chút xôn xao
Có một chút ngọt ngào, một chút đắng
Em khuất nẻo tôi quay tìm dĩ vãng
Nghe bóng tình bảng lảng giữa hồn tôi!

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: