Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Bé Là Nỗi Nhớ

Em cuốn tóc trông em như bé bỏng
Bé xinh xinh, bé duyên dáng hay cười
Bé cắn tay bé làm duyên tôi ngắm
Bé vui mà tôi thấy cũng vui vui...

Bé ơi, bé! Trưa buồn tôi nhớ bé
Nắng lung linh cứ ngỡ mắt say nồng
Tôi nhớ bé nắng nhìn như muốn hỏi
Giữa trưa này bé có nhớ tôi không?

Chiều tím đầy càng mênh mông nỗi nhớ
Bé biết không tôi cứ ngắm mây trời
Ngỡ tóc bé tình mơ tìm cuốn lại
Nên mây đùn mây cũng chẳng buồn trôi!

Rồi đêm về trăng in hình bóng bé
Ngắm màu trăng da diết nỗi mong chờ
Sao nửa trăng như tình hay mờ tỏ
Còn nửa trăng sáng cả khoảng trời mơ.

Thôi bé cuốn hay bé buông làn tóc
Nét đẹp nào cũng nét đẹp tình thơ
Mai đón bé nẻo đường trưa tan học
Có khi nào bé đoái bước tôi chưa?

LÂM TẺN CUÔI

Không có nhận xét nào: