Em đi gió bạt phương trời
Vầng trăng xẻ nửa hồn tôi đợi chờ
Dường như mưa đã sang bờ
Còn đâu bóng dáng con đò tình xưa!
Tôi đi trong nỗi mộng du
Khuyết trăng hái nụ hoa mơ năm nào
Và xuân rợp bóng hoa đào
Còn em nay đã đi vào cõi mơ?
Dường như nước vẫn trông đò
Mười năm bão lũ trơ trơ bến lòng
Lục bình dẫu tím triền sông
Nắng xa dẫu tím hoàng hôn thẫn thờ!
Người xa bước lỡ nhịp đò
Rồi mai nước có tình cờ về xuôi
Mây ơi, nhắn khẽ đôi lời
Rằng hoa xưa đã một trời gió bay!
LÂM TẺN CUÔI
Thứ Tư, 3 tháng 10, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét