Phượng hồng cháy giữa tiếng ve
Nhớ quên một thoáng đã hè từ lâu
Bởi không còn tuổi mộng đầu
Thời gian thôi cũng nhạt màu nhớ nhung!
Hè xưa bướm phượng khô giòn
Lần trang lưu bút vẫn còn xuyến xao
Tôi như con sóng bạc đầu
Nhấp nhô ghềnh đá lòng đau xói mòn…
Trường xưa bạn cũ còn không
Dấu chân bến nhỏ đò thương bồi hồi
Và em xinh lạ nụ cười
Mười năm xa cách vẫn ngời mắt say?
Ô! Sao vẫn tiếng ve đầy
Tôi lang thang với những ngày hè sang
Phượng hồng rực lửa không gian
Đốt thời mơ cũ cháy tàn hồn xưa!
LÂM TẺN CUÔI
Thứ Tư, 3 tháng 10, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét