Thứ Tư, 3 tháng 10, 2007

Chiều Mưa Nghe Câu Vọng Cổ

Một chiều Mỹ Khánh mưa rơi
Nghe câu vọng cổ giữa trời mênh mang
Nhẩn nha ai nhấn cung đàn
Mà em hát nỗi đa đoan cuộc đời…

Giọt buồn lướt thướt chiều vơi
Quyện vào câu hát bồi hồi lòng tôi
Nét em mang máng một thời
Ru tôi lắng đọng góc trời Cần Thơ!

Thang âm đàn khảy nhặt thưa
Mà em ánh mắt người xưa lại về
Phượng Cầu Hoàng khúc não nề
Giữa vườn sinh thái bốn bề mông lung?

Thôi em nén lại cung thương
Đừng say “túy ngọa sa trường” hắt hiu
Trong niềm hoài vọng Bạc Liêu
Với bài Dạ Cổ đăm chiêu nỗi lòng.

LÂM TẺN CUÔI.

Không có nhận xét nào: